THEO ĐUỔI PHỤ NỮ QUÁ ĐẮNG LÒNG - TRỞ VỀ ĐƠN VỊ (3) Nhiếp Nhiên nhìn con số trên màn hình hiển thị, lạnh nhạt nói: “Đi làm kẻ gian mấy ngày.”
Tống Nhất Thành cau chặt mày, “Kẻ gian?”
Sau khi chuyển đến bệnh viện quân đội, anh ta đã biết Nhiếp Nhiên là quân nhân. Vậy thì sao có thể đi làm kẻ gian?
“Còn anh thì sao, không phải anh làm bác sĩ ở bệnh viện thành phố Z à?” Nhiếp Nhiên không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với anh ta nữa bèn chuyển chủ đề.
“Đúng vậy, có điều tôi nhận được điều động của cấp trên, bây giờ tôi cũng là một quân y rồi, sau này...” Anh ta nói tới đây thì dịch lại bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Tôi chính là bác sĩ riêng của cô.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, lạnh lùng liếc qua, “Hình như tôi và anh không có thù hận quá lớn.”
Tống Nhất Thành ngẩn ra, anh ta không hiểu tại sao đột nhiên Nhiếp Nhiên lại nói như vậy.
Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Tại sao phải nguyền rủa tôi như thế?”
“...”
Tán gái thất bại!
Tống Nhất Thành lập tức cảm thấy đắng lòng!
Đúng lúc này, thang máy đã đến tầng một.
Cửa thang máy vừa mở, Nhiếp Nhiên lập tức đi ra ngoài.
Tống Nhất Thành cũng vội vàng đi theo ra khỏi thang máy, thấy cô muốn rời bệnh viện, vì vậy lại đi thẳng vào vấn đề: “Cô không nên mời tôi ăn một bữa cơm à? Tôi chăm sóc Cổ Lâm thay cô, cô cũng nên biểu đạt thành ý chứ?”
“Bác sĩ chăm sóc bệnh nhân chẳng lẽ không phải là đạo lý hiển nhiên sao?”
“...”
Thất bại liên tiếp khiến Tống Nhất Thành lần đầu theo đuổi con gái bị thương tích đầy mình, âm thầm thề đời này theo đuổi một người là đủ rồi, tuyệt đối không có người thứ hai nữa.
Nhiếp Nhiên đi ba bước phát hiện Tống Nhất Thành sau lưng không đi theo nữa bèn dừng bước lại, quay đầu lại nhìn thì thấy anh ta đang cúi thấp đầu, vẻ mặt chán nản.
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe môi lên, cô vẫn nên cảm tạ anh ta. Ban đầu nếu không có anh ta mạo hiểm cùng cô đánh cược thì Cổ Lâm sẽ không sống sót, hơn nữa bây giờ anh ta lại là bác sĩ của Cổ Lâm.
Cô nói với Tống Nhất Thành: “Đợi kỳ nghỉ đi, đợi kỳ nghỉ tôi mời...”
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Mấy chữ cuối cùng đánh một vòng trên đầu lưỡi cô, cuối cùng biến mất trong miệng.
Chỉ vì cô vô tình nhìn thấy một bóng người qua cửa sổ cuối hành lang.
Tống Nhất Thành nghe thấy cô nói một nửa thì hơi nóng nảy, “Mời cái gì? Mau nói đi!”
Nhiếp Nhiên bị giọng anh ta làm hoàn hồn lại, thuận miệng đuổi anh ta: “Không phải anh phải đi kiểm tra phòng à?”
“Bây giờ là vấn đề kiểm tra phòng sao? Cô nói nốt lời vừa rồi đi!”
Nhiếp Nhiên lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói: “Tống Nhất Thành, có thể xin anh đi kiểm tra phòng trước không?”
Tống Nhất Thành nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô, cuối cùng anh ta cũng đặt sự chú ý lên cô. Thấy vẻ mặt cô nghiêm nghị, hoàn toàn khác với dáng vẻ lãnh đạm vừa rồi. Mặc dù không biết tại sao cô lại thay đổi như vậy, nhưng hiếm khi cô trịnh trọng nhờ mình thế này, anh ta chỉ nói một câu, “Được rồi, vậy thì cô đi đường cẩn thận.”