LÀM CHUỘT BẠCH NHỎ ĐỂ CHỨNG MINH PHÁN ĐOÁN Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm vào hộp cơm giữ nhiệt trên tay mình. Vừa chạm tay vào thì thấy hộp cơm lạnh lẽo, chẳng có chút độ ấm nào.
Cô đứng trong rừng cây nhỏ rất lâu rồi mới xách hộp cơm đi về ký túc xá.
Ký túc xá vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân cồm cộp của cô vang vọng trên hành lang.
Nhiếp Nhiên mở cửa phòng, đặt hộp cơm lên bàn, sau đó kéo một cái ghế và ngồi xuống.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, cô cứ ngồi nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt, giống như trên ấy có in hoa văn đáng giá để cô nghiên cứu cẩn thận.
“Đường huyết của cô cực kì thấp, lại truyền máu quá nhiều nên mới bị ngất.”
Những lời nói của bác sĩ không ngừng văng vẳng bên tai cô.
Nếu chỉ là đường huyết thấp thì cô không đến mức như thế.
Nhưng bác sĩ kia lại nói rằng đường huyết của cô cực kì thấp...
Cực kì thấp.
Vậy thì không đúng.
Đúng là cô đã từng truyền rất nhiều máu cho Cổ Lâm, lúc đi làm nhiệm vụ cũng bị Hoắc Hoành bắn bị thương gây ra mất máu.
Nhiếp Nhiên thừa nhận sức khỏe của mình có phần suy yếu, cho dù sau đó được Hoắc Hoành chăm sóc trong một thời gian, chính bản thân cô cũng rất để ý tới sức khỏe, nhưng điều này không có nghĩa là cô không biết tình trạng sức khỏe thực sự của mình.
Đường huyết thấp, tình trạng này rõ ràng không thể xuất hiện trên cơ thể cô mới phải.
Nhưng tại sao lại có triệu chứng này?
Nghe có buồn cười không chứ, trước khi vào quân đội thì cô chạy nhảy vô tư, vừa về tới đơn vị được một ngày đã ngất xỉu luôn được.
Trong chuyện này hẳn có vấn đề ở đâu đó.
Nhưng cô cũng giống nhưng binh sĩ khác, cùng huấn luyện, cùng ăn ở, không có gì khác ngoài việc nhận được đãi ngộ đặc biệt duy nhất...
Chính là... cơm dành cho bệnh nhân.
Theo lý mà nói, người trong quân đội không dám gian lận, dù sao mọi người cũng cùng ăn cùng ở, thế nên Nhiếp Nhiên không quá chú tâm với chuyện này.
Không ngờ là lại xuất hiện vấn đề thật.
Nhiếp Nhiên mở hộp giữ nhiệt ra, hương thơm của cơm canh tỏa ra ngoài khiến cho cô vốn còn chưa kịp ăn cơm trưa thấy ngứa ngáy tay chân.
Không thể không nói, Hoắc Hoành chỉ thị lớp cấp dưỡng rất chu đáo, đồ ăn toàn là thứ bổ máu dành cho phụ nữ, hơn nữa chay mặn đều vô cùng hài hòa.
Dưới ánh đèn, lồng cơm đang tỏa ra mùi hương dụ hoặc nhìn rất đẹp mắt.
Không biết liệu có phải trong lồng cơm này bỏ thêm thuốc gì đó hay không.
Nhiếp Nhiên dùng thìa xúc vài miếng thức ăn trong đó.
Trước mắt, cô có hai lựa chọn.
Một là từ chối đãi ngộ đặc biệt, ăn cơm tập thể như mọi người, như thế cô sẽ không cần lo lắng sẽ có người bỏ thuốc vào trong đồ ăn nữa.
Hai là tự mình thử xem, sau đó chắc chắn giả thiết trong lòng mình.
Bình thường, người khác sẽ chẳng thể nào vì để khẳng định suy đoán của mình mà tự biến mình thành chuột bạch cả.
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên chưa bao giờ hành động theo lẽ thường.
Cô cảm thấy so với việc cẩn thận né tránh, lo lắng đề phòng chờ cái bẫy tiếp theo thì thà xác định suy đoán của mình là thật hay giả, sau đó bắt lấy người giở trò đằng sau.
Có cho tiền kẻ đó cũng không dám bỏ thuốc độc vào thức ăn giết chết cô trong quân đội.
Ngoài cửa sổ, trời đã hoàn toàn tối đen, trong phòng chỉ bật đèn bàn, dưới ánh đèn, Nhiếp Nhiên ngồi yên lặng ăn đồ ăn trong hộp cơm đó.
Không bị Quý Chính Hổ thúc giục nên cô cứ chậm rãi nhai nuốt từng miếng một. Đã hai tháng rồi cô mới được ngồi yên tĩnh, bình thản ăn cơm thế này.
Ăn xong bữa tối, cô cầm quần áo và đồ dùng vệ sinh đi rửa mặt, vì đề phòng lúc tắm xảy ra chuyện, hơn nữa trên người cũng đang có vết thương nên cô tắm qua loa rồi mặc lại quần áo, quay trở về ký túc xá.
Giặt quần áo và phơi đồ xong, cô muốn chờ xem liệu cơm này có về đề gì không, thế nên cứ ngồi ở bàn học lật ít sách vở mà cô vốn chẳng giở ra bao giờ.
Những sách này chẳng khác gì sách cô học ở kiếp trước, tuy cô là sát thủ nhưng thầy huấn luyện đều là những bộ đội đặc công hàng đầu đã xuất ngũ do người bên trên bỏ ra một số tiền lớn mời về.
Từ ngày bắt đầu gia nhập, những gì cô từng huấn luyện chẳng khác hiện nay là bao.
Không bị ai quấy rầy, cô ngồi yên tĩnh tại bàn đọc sách, những dòng chữ quen thuộc khiến cho cô có cảm giác như đang ở kiếp trước.
Nửa tiếng sau, trên hành lang vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Nhiếp Nhiên biết mọi người đã tan học rồi.
Rất nhanh cửa bị đẩy ra nhưng động tác rất khẽ, hẳn là cho rằng cô đã ngủ rồi nên cố ý nhẹ chân nhẹ tay để không đánh thức cô.
Nhiếp Nhiên nhìn ra cửa, Hà Giai Ngọc tiến vào.
Hai người nhìn nhau một cái, Hà Giai Ngọc nhất thời nhíu mày, sau đó liền buông lỏng sự cẩn thận của mình, đẩy hẳn cửa ra, nói với ý trách móc: “Chị Nhiên, sao chị còn chưa ngủ? Bác sĩ đã dặn chị phải nghỉ ngơi cho tốt cơ mà.”
Thi Sảnh và Lý Kiêu đi sau, nghe thấy Hà Giai Ngọc nói vậy thì cũng nhanh chân bước vào. Thấy cô không ngủ, họ cũng nhíu mày.
“Chiều nay tôi ngủ no mắt rồi.” Nhiếp Nhiên đặt sách xuống bàn.
Hà Giai Ngọc vẫn muốn nói nữa nhưng Thi Sảnh đã túm lấy tay cô ta, âm thầm lắc đầu.
Trải qua một thời gian dài quen biết, bọn họ đã hiểu tính cách của Nhiếp Nhiên rồi.
Chuyện mà cô muốn làm, không ai ngăn cản được.
Chuyện mà cô không muốn làm, không ai ép cô được cả.
Hơn nữa, cô làm gì cũng có lý do của mình, nói nhiều chỉ tổ phí nước bọt mà thôi, đối với Nhiếp Nhiên mà nói, sẽ chẳng có gì thay đổi cả.
Ba người bọn họ cầm đồ dùng rửa mặt đi làm vệ sinh cá nhân. Đến khi họ tắm rửa xong, Nhiếp Nhiên vẫn ngồi ở đó đọc sách.
Lý Kiêu cũng hơi sửng sốt trước sự thay đổi của cô nên sau khi giặt đồ phơi phong xong, cũng ngồi vào bàn ôn tập.
Hai người ngồi trong phòng đọc sách thế nên Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh thấy hơi xấu hổ.
Bọn họ ngồi đọc một lát lấy lệ rồi leo lên giường đi ngủ.
Lý Kiêu đọc sách xong, thấy Nhiếp Nhiên vẫn còn đang say mê nghiên cứu thì chỉ nhắc nhở cô đi ngủ sớm rồi cũng lên giường đi ngủ luôn.
Nhiếp Nhiên vẫn ngồi ở bàn học, chậm rãi lật từng trang sách, đọc rất chăm chú.
Nhưng trên thực tế, cô đang chờ đợi.
Đợi xem lát nữa có phát tác gì hay không.
Sáng nay, khi cô xuống nước mới cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhưng lúc bò dưới lưới sắt thì không cảm thấy có gì khác thường.
Cô mất khoảng hai tiếng để hoàn thành bò dưới lưới.
Lúc này, từ lúc ăn cơm xong tới giờ mới được một tiếng rưỡi, nói cách khác, nửa tiếng nữa cô mới biết kết quả.
Kim đồng hồ báo thức đặt trên bàn vẫn nhịp nhàng di chuyển.
Trong phòng im phăng phắc.
Mười phút... hai mươi phút... ba mươi phút... bốn mươi phút...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy tinh thần của mình không có vấn đề gì.
Đừng nói là hoa mắt chóng mặt, giờ cô cảm thấy mình cực kì có tinh thần.
Tại sao lại như thế?
Chẳng lẽ cô phán đoán sai rồi?
Vấn đề không nằm ở đồ ăn?
Lại nửa tiếng nữa trôi qua.
Vẫn không có vấn đề gì.
Lý Kiêu nằm ở trên giường vẫn chưa ngủ, không phải không ngủ được mà vì quá mức tò mò với hành động ngày hôm nay của Nhiếp Nhiên. Cô ấy không giống người có thể ngoan ngoãn đọc sách như vậy. Hơn nữa, cô ấy là người đang bị bệnh, không nghỉ ngơi mà còn thức đêm đọc sách, điều này càng làm cho người ta cảm thấy khó tin.
Huống hồ, đã nửa tiếng rồi mà cô ấy còn chưa lật thêm một trang sách nào.
Không phải rất quái lạ hay sao?
“Buổi trưa ở nhà ăn, trước khi ngất, sắc mặt tôi kém lắm à?” Đột nhiên Nhiếp Nhiên lên tiếng hỏi.
“Ừ, cực kì kém.” Lý Kiêu trả lời ngắn gọn.
“Các cậu có thử đánh thức tôi không?”
“Hà Giai Ngọc có gọi cậu, cũng lay người cậu, nhưng cậu không có phản ứng.” Lý Kiêu kể lại sự việc xảy ra lúc đó, sau đó hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Không.”
Câu trả lời của cô khiến Lý Kiêu không biết phải tiếp tục hỏi thế nào.
Nhiếp Nhiên thản nhiên nói: “Ngủ đi, muộn rồi.”
Sau đó liền tắt đèn, sờ soạng lên giường.
Lý Kiêu ngồi trong bóng tối nhìn chằm chằm theo bóng dáng Nhiếp Nhiên hồi lâu, cuối cùng mới nằm xuống.
Một đêm bình yên vô sự trôi qua.
Đến khi Nhiếp Nhiên thức giấc thì trời đã tờ mờ sáng.
Lúc đi làm nhiệm vụ, cô rất thích ngủ nướng, cho dù ở nhà máy bỏ hoang của Cát Nghĩa thì cô vẫn cứ giữ thói quen ấy, bởi vì trong phòng không có ai, cô luôn yên tâm với hoàn cảnh độc lập như thế hơn.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Ở trong quân đội, cô phải ở cùng phòng với những người khác.
Đương nhiên, ở kiếp trước, khi tham gia huấn luyện cùng người khác, cô và bọn họ cũng bị nhốt trong một cái lồng sắt mà ngủ.
Sau đó cô trổ hết tài năng trong nhóm người nên tự giành được một phòng ngủ riêng, bên trong ngoài một cái giường làm từ ván gỗ ra thì không có gì khác.
Sau đó, khi cô đi làm nhiệm vụ thì luôn sống một mình, đã sớm quen với cuộc sống chỉ có một mình như thế.
Giờ ở trong quân đội, cô biết những người này không có nguy hiểm gì với mình nhưng vẫn đề cao tinh thần cảnh giác cao độ theo bản năng, vì thế cô ngủ không được sâu giấc.
Đặc biệt, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, giấc ngủ của cô càng nông hơn.
Sợ mình ngủ say quá thì sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Nhưng qua một đêm, cơ thể cô hoàn toàn không có cảm giác yếu đuối, choáng váng, mệt mỏi hay bệnh trạng ghê gớm nào cả.
Nếu không phải bên eo có vết thương thì cô còn nghĩ rằng những chuyện mình gặp phải ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Cô lập tức quyết định, nhân lúc còn một tiếng nữa mới tới giờ dậy, tranh thủ xuống dưới chạy mấy vòng.
Cô vào quân đội không phải để rúc trong ký túc xá nghỉ ngơi, cô có suy nghĩ của riêng mình.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã lãng phí thời gian gần một năm để xác định mục tiêu sống cho mình, kế tiếp nên dốc sức mà làm thôi.
Cô vừa dậy thì Lý Kiêu ở giường đối diện cũng nhảy xuống giường.
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có từ: huấn luyện.
Giống y như lúc còn ở đội tân binh, hai người gấp chăn màn, rửa mặt mũi rồi chạy xuống sân huấn luyện dưới tòa nhà, bắt đầu chạy bộ.
Vẫn là ai chạy đường người nấy, không chạy cùng nhau.
Giống như Quý Chính Hổ nói, ngoài mấy hạng mục yêu cầu kỹ thuật như bắn súng, đấu đối kháng gì đó thì cô hoàn toàn thua xa Lý Kiêu về thể năng.
Ví dụ như trong đấu đối kháng, nếu cô không nhanh chóng dùng một đòn chặn đứng Lý Kiêu, chỉ cần dây dưa một lúc thôi thì người thua chắc chắn sẽ là cô.
Cho dù sau khi quay về từ Quân khu 2, cô đã thật sự cố gắng huấn luyện một thời gian, nhưng so về thể năng với nhóm người lớp 1 như Lý Kiêu hay Uông Tư Minh thì cô không thể so nổi.
Ngay cả với Hà Giai Ngọc hay Nghiêm Hoài Vũ, đến bây giờ nếu cô không dùng tốc độ và kỹ xảo thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng đấu ngang tay với họ mà thôi.
Thế nên cô không thể chạy đua cùng Lý Kiêu được.
Hai người huấn luyện thể năng theo nhịp độ khác nhau, nếu chạy cùng nhau thì một người sẽ phải cố hết sức, một người lại quá lãng phí thời gian, còn không bằng thân ai người ấy lo.
Một tiếng huấn luyện nhanh chóng trôi qua.
Hôm nay tới phiên Quý Chính Hổ phụ trách huấn luyện thể dục buổi sáng, anh ta rời giường trước một tiếng, rửa mặt xong liền đi xuống dưới tòa nhà ký túc xá để chuẩn bị thổi còi thì lại nhìn thấy có hai bóng người đang chạy trên sân.
Hơn nữa, một trong hai người đó còn là Nhiếp Nhiên mới được anh ta cho nghỉ ngơi mấy ngày.
Hôm qua bác sĩ đã ra lệnh cô buộc phải nghỉ ngơi cho cẩn thận, vậy mà mới qua một đêm, cô gái này đã cho lời bác sĩ vào tai này ra tai kia.
Không muốn sống nữa à?
Anh ta bước nhanh tới, lập tức ra lệnh cưỡng chế Nhiếp Nhiên dừng huấn luyện.
“Bác sĩ nói là cô cần phải nghỉ ngơi, tại sao lại không nghỉ ngơi?”
Nhiếp Nhiên đứng lại, hơi thở hơi dồn dập: “Huấn luyện cơ bản thì tôi không sao cả.”
“Có vấn đề gì hay không là do bác sĩ quyết định chứ không phải cô!” Quý Chính Hổ nghiêm nghị khiển trách.
Nhiếp Nhiên không muốn tranh cãi với anh ta, thế nên đành phải từ bỏ: “Được rồi, tôi nghỉ ngơi, tôi nghỉ ngơi là được chứ gì?”
Dứt lời, cô đi về phía ký túc xá.
“Hai ngày tới, mỗi ngày tới phòng y tế khám hai lần, tôi không muốn nhìn thấy cô ngất lần nữa đâu!” Phía sau lại vang lên giọng nói của Quý Chính Hổ.
Nhiếp Nhiên không quay đầu lại mà chỉ khua tay, tỏ vẻ mình biết rồi.
Lý Kiêu đã chạy xong, sau khi hồi phục nhịp thở cũng quay về ký túc xá luôn.
Hai người vừa vào cửa thì dưới lầu đã vang lên tiếng còi rời giường.
Tuýt... Âm thanh cao vút đánh thức tất cả mọi người.
Các binh sĩ đang ngủ say trong các phòng đều lập tức rời giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó phi xuống lầu với tốc độ nhanh nhất.
Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh thấy mới sáng sớm mà Nhiếp Nhiên đã dậy thì cả kinh, còn chưa kịp hỏi han thì dưới lầu lại vang lên tiếng thúc giục.
Bên ngoài ký túc xá, ba phút sau đã nghe thấy tiếng luyện tập của nhóm người kia.
Nhiếp Nhiên ngồi ở ký túc xá nghỉ ngơi bốn mươi phút rồi mới đi xuống nhà ăn ở dưới lầu.
Có lẽ giờ này nhà ăn đã chuẩn bị xong phần cơm bệnh nhân của cô rồi.