CHỨNG VỌNG TƯỞNG BỊ HẠI? - CHẶN MIỆNG CÔ TA Bên trong lều lại khôi phục sự yên tĩnh lần nữa.
Nhiếp Nhiên đứng dậy, giơ ngón tay cái với Quý Chính Hổ: “Diễn hay lắm, lời kịch y như thật.”
Quý Chính Hổ lạnh lùng liếc xéo cô, sau đó nói: “Cô có thể đi rồi.”
Nhiếp Nhiên không nói nhiều, cười gật đầu với những sĩ quan huấn luyện khác rồi rời đi.
Trần Quân quay sang nhìn Quý Chính Hổ, kinh ngạc hỏi: “Lời kịch? Lời kịch gì?” Sau khi hỏi xong anh ta chợt hiểu ra: “Lớp cấp dưỡng! Thuốc tìm ra được ở lớp cấp dưỡng... là giả à?”
“Ừ.” Quý Chính Hổ gật đầu.
Đương nhiên bọn họ đã lục soát lớp cấp dưỡng rồi, nhưng không tìm được bất cứ thứ gì.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì Nhiếp Nhiên bảo anh ta.
Tối hôm qua, lúc anh ta tuần tra lần cuối cùng, vô tình thấy một bóng người màu đen đứng ở rừng cây cách đó không xa.
Nửa đêm nửa hôm, tất cả binh lính đều đã nghỉ ngơi rồi, lại có người có thể đến gần đơn vị của bọn họ, Quý Chính Hổ là sĩ quan huấn luyện đương nhiên phải đi điều tra xem người đó là ai.
Lúc ấy anh ta sờ súng bên hông, từ từ đến gần.
Mới vừa đi tới sau lưng người kia, còn chưa kịp mở miệng chất vấn, đã nghe thấy người đó rảnh rang, “Là người mình, đừng ngộ thương tôi.”
Quý Chính Hổ nghe thấy giọng nói đó dừng động tác rút súng lại, kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Ban ngày tôi ngủ đủ rồi nên buổi tối ra ngoài đi dạo.” Nhiếp Nhiên quay đầu lại, cười với anh ta.
Sắc mặt Quý Chính Hổ sầm xuống, bước nhanh đến bên cạnh cô, lạnh lùng khiển trách: “Cô nên biết bây giờ cô bị hạn chế hành động.”
Người này thật sự là quá to gan, dưới tình hình này còn dám lén chạy ra ngoài. Chẳng lẽ cô không biết một khi bị phát hiện, sự tình nghi sẽ lớn hơn sao?!
Còn nữa, rốt cuộc sao cô lại qua mắt được hai lính gác kia?
Lúc Quý Chính Hổ đang ngổn ngang trăm mối, Nhiếp Nhiên lại rất dửng dưng nói: “Cho nên buổi tối tôi mới chuồn ra ngoài.”
Ý của cô là “tôi đã nghĩ cho thầy rồi” làm Quý Chính Hổ tức giận thật sự không biết làm gì cô.
Nhiếp Nhiên thấy sắc mặt anh ta rất khó coi bèn vỗ hòn đá bên cạnh, mời anh ta: “Thầy có hứng ngồi xuống đây không? Không có ai nói chuyện với tôi, chán quá.”
Chán quá?
May mà anh ta là người trầm tính, sẽ không ầm ĩ giống An Viễn Đạo, nếu không bây giờ chắc chắn đã nhảy lên rồi.
Hơn nữa, sao anh ta có thể ngồi cạnh cô được, một khi lính tuần tra xung quanh nhìn thấy, anh ta sẽ khó tránh khỏi trở thành đồng phạm.
Nhưng hình như anh ta nghĩ đến cái gì đó, ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Tôi nghe binh lính bên ngoài lều nói Nghiên Tịch thường xuyên xuất hiện trạng thái mê man.”
Buổi trưa hôm qua binh lính đi vào đưa cơm xong đến báo cáo, nói là Nghiên Tịch rất kỳ lạ, luôn ngủ, ngay cả cơm cũng không ăn.
Vì thế bọn họ còn cố ý đi tìm quân y kiểm tra, nhưng kết quả chính là thân thể quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi, chỉ như vậy mà thôi.
Nhiếp Nhiên chẳng che giấu mà trả lời rất thẳng thắn: “Ồ, cô ta quá ồn, thường xuyên lải nhải bên tai tôi, nên tôi đập cho cô ta ngất đi.”
Quý Chính Hổ quay phắt đầu sang, giọng nói không kiềm chế được nâng cao mấy phần, “Cô làm như vậy bị sẽ phạt cảnh cáo ghi lỗi!”
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý, lười nhác tựa vào hòn đá, nói: “Vậy vẫn tốt hơn bị ồn ào.”
“Không phải vừa rồi cô còn nói rất chán sao?”
Nhiếp Nhiên lườm anh ta, “Tôi muốn tìm một người nói chuyện, chứ không muốn nghe một kẻ điên lải nhải bên tai.”
Quý Chính Hổ cũng biết người bị hại và người bị tình nghi không thể ở chung một phòng, nhưng lại phải tránh những binh lính kia. Nếu chia hai người bọn họ ra, thật sự là điều kiện không cho phép, cuối cùng chỉ có thể nói: “Chuyện này ngày mai sẽ kết thúc rồi, một khi tra ra, nếu cô thật sự không có vấn đề gì, sẽ lập tức thả cô đi.”
Nhiếp Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn đường chân trời đen kịt ở phía xa, rất lâu sau mới thấp giọng nói: “Ngày mai... thầy làm cho tôi một việc đi.”
Vẻ mặt Quý Chính Hổ sầm xuống, “Cô có biết nói câu này sẽ mang đến hậu quả gì không?”
Nhiếp Nhiên vẫn mang dáng vẻ lười biếng bất cần, giống như không hề bị ảnh hưởng, “Hậu quả chính là cảm thấy tôi có vấn đề chăng. Dù sao từ khi biết tôi bị tình nghi, chắc thầy cũng đã có suy nghĩ chắc là tôi rồi, không phải sao?”
Nói xong, cô quay đầu sang cười như không cười nhìn Quý Chính Hổ.
Vẻ mặt Quý Chính Hổ không thay đổi, anh ta cũng nói thẳng: “Cô có chỗ khiến người ta nghi ngờ.”
Dù sao ban đầu Nhiếp Nhiên đã từng không hề thương lượng mà bỏ thuốc cho An Viễn Đạo, hơn nữa liều lượng thuốc không hề ít.
Nhiếp Nhiên rất tán thưởng sự thành thật của anh ta, “Tôi biết, dù sao tôi cũng có tiền án, thầy nghi ngờ tôi là chuyện rất bình thường. Nhưng chuyện tôi nói không chỉ đơn thuần chỉ vì tôi, mà còn vì tất cả mọi người.”
Rất lâu sau, Quý Chính Hổ nghiêm túc nhìn về phía cô, “Cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?”
“Không phải giúp tôi, là tôi giúp mọi người.” Nhiếp Nhiên nhìn về phía trước, tiếp tục nói: “Ngày mai sau khi có được kết quả, cho dù là kết quả gì, thầy cũng nói ngay trước mặt cô ta một câu, đó là cũng tìm được thuốc ở lớp cấp dưỡng.”
“Lớp cấp dưỡng?” Quý Chính Hổ nhíu mày, hình như hơi kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đúng.”
“Chuyện này còn liên quan đến lớp cấp dưỡng à?” Quý Chính Hổ cảm thấy chuyện này liên quan càng ngày càng lớn rồi.
Nếu như ngay cả trong lớp cấp dưỡng cũng có vấn đề, vậy thì sự an toàn của tất cả binh lính chẳng phải là lúc nào cũng trong nguy hiểm sao?
Vẻ mặt Quý Chính Hổ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Nhiếp Nhiên khẽ cười nói: “Thầy yên tâm, không đáng sợ như thầy đang nghĩ đâu, chỉ là có chút liên quan mà thôi, ngày mai thầy chỉ cần nói một câu, sẽ có thể có đáp án rồi.”
Liên quan một chút?
Cô nói nghe thật nhẹ nhàng!
Một chút liên quan này phạm vi liên lụy là cả đơn vị!
Giọng Quý Chính Hổ vô cùng lạnh lùng, “Bây giờ cô coi sĩ quan huấn luyện chúng tôi là con cờ của mình à?”
“Thầy không tin lời tôi thì tôi sẽ để cô ta chính miệng nói ra, như vậy cũng không được sao?” Nhiếp Nhiên chậm rãi đứng lên, cô khom người vỗ lên vai Quý Chính Hổ, “Thử đi, nhiều chuyện nói một câu cũng sẽ không chết người. Tôi đi ngủ đây, ngày mai gặp.”
Trong đêm tối, bóng dáng gầy yếu nhưng lại mạnh mẽ của cô nhanh chóng biến mất ở trong rừng cây.
Binh sĩ nữ không chịu quản chế này thật sự làm người ta đau đầu.
Có điều anh ta biết, Nhiếp Nhiên làm việc tuy không chịu quản chế, nhưng không ra tay thì thôi, mỗi lần ra tay đều có thể một chiêu khống chế địch.
Từ thủ đoạn đánh đối kháng mỗi lần của cô là có thể phát hiện ra, nhìn thì như cô thi đấu với người ta, trên thực tế nếu như những chiêu thức kia dùng thêm ba phần lực thì sẽ không chút khách khí bẻ gãy cổ đối phương.
Tuy nhiên, điều khiến anh ta không ngờ là câu vô thưởng vô phạt đó đã thật sự khiến bọn họ kinh ngạc.
Trần Tứ, người trong lớp cấp dưỡng đó lại là kẻ tiếp tay cho Nghiên Tịch.
“Anh nói đi, rốt cuộc là thế nào, anh lén gặp Nhiếp Nhiên rồi à?” Lúc Quý Chính Hổ vẫn còn chìm trong suy nghĩ, Trần Quân bị ngó lơ không nhịn được lại chất vấn.
Lúc này Quý Chính Hổ mới ngẩng đầu lên nói: “Chuyện này còn liên quan đến Trần Tứ ở lớp cấp dưỡng, cần phải lập tức bắt lại.”
“Anh đừng có chuyển chủ đề, có phải anh đã thông đồng với Nhiếp Nhiên rồi không?” Trần Quân lạnh mặt hỏi.
Quý Chính Hổ nhìn xung quanh, tiếp tục nói với anh ta: “Buổi chiều lập tức trở về đơn vị.”
“Anh có biết tìm riêng cô ấy nói chuyện sẽ có hậu quả gì không?”
“Tôi không đi tìm cô ấy.”
Đúng là anh ta không lén chủ động tìm Nhiếp Nhiên, nhưng không ngăn được Nhiếp Nhiên chủ động tìm anh ta.
Rõ ràng là Trần Quân không hiểu được.
Trần Quân đang định bỏ qua cho anh ta, đột nhiên nghe thấy Quý Chính Hổ nói một câu, “Còn nữa, về huấn luyện hai lính gác kia cho tử tế, nửa đêm có con chuột lén chạy ra ngoài cũng không biết.”
Sau đó anh ta không quay đầu lại đi ra ngoài lều.
“Chuột?” Trần Quân ngẩn ra, ở nơi rừng núi hoang vu này đương nhiên nhiều chuột rồi, chẳng lẽ lính gác còn phải quản chuột ra vào à?
Anh ta nghĩ lại lại cảm thấy không đúng lắm.
Quý Chính Hổ là sĩ quan huấn luyện, không có việc gì lại vì một con chuột mà bắt hai lính gác về huấn luyện à?
Anh ta đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra.
“Hai... hai người... hai người quả nhiên...” Trần Quân chỉ anh ta, khiếp sợ trợn to hai mắt.
Gặp chuột cái sh*t!
Nhiếp Nhiên đi ra khỏi lều, nhìn thấy cách đó không xa tụ tập rất nhiều người.
Bởi vì Nghiên Tịch gào thét như nổi điên thu hút mọi người đi hết ra ngoài, hơn nữa khi nhìn thấy cô ta mất hình tượng kêu gào như kẻ điên, tất cả mọi người đều vây quanh xì xào bàn tán.
Hà Giai Ngọc nhanh mắt nhìn thấy Nhiếp Nhiên cũng đi ra theo, lập tức gọi, “Chị Nhiên!”
Sau đó cô ta chạy đến, kiểm tra cô từ trên xuống dưới, “Chị Nhiên chị không sao chứ?”
Tiếng hô này của cô ta làm tất cả mọi người tập trung nhìn vào cô.
Đám người Nghiêm Hoài Vũ, bao gồm Tôn Hạo cũng chạy tới, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới.
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu, “Tôi không sao.”
Sau khi xác định cô không có bất cứ vấn đề gì, lúc này Hà Giai Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, “Quá tốt rồi, chị không sao là tốt rồi! Chị không biết hai ngày nay em sắp lo đến phát điên đâu, chị còn không ra, em thật sự không biết phải làm sao nữa.”
“Đúng thế.” Diệp Tuệ Văn đứng ở bên cạnh cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta, khẽ cong khóe miệng lên.
Kiều Duy ở bên cạnh cũng cười trêu: “Cô không biết mấy ngày nay vì cô mà Hà Giai Ngọc không ngủ, cả ngày đi loanh quanh trong lều đâu, ồn muốn chết.”
“Tôi đâu có!” Hà Giai Ngọc trợn mắt nói.
Nhiếp Nhiên ý tứ ồ một tiếng, “Cô ấy đi loanh quanh trong lều của mình, sao lại làm ồn đến anh?”
Kiều Duy không ngờ Nhiếp Nhiên sẽ chĩa giáo vào mình như vậy, lập tức cứng họng, “Tôi...”
Anh ta cười gãi mũi, ho nhẹ mấy tiếng, chuyển chủ để, “Chuyện đó... Nghiên Tịch làm sao thế? Tôi nghe thấy cô ta mắng cô, còn bị hai binh sĩ nam đưa ra ngoài, còn nói cô bẫy cô ta, hại cả nhà chị cô ta, chị cô ta là ai?”
Nhiếp Nhiên liếc nhìn các binh lính đứng ở xa nhưng đều hóng chuyện, sau đó nói: “Đó là do cô ta phát bệnh thôi.”
Nghe thấy câu này, trong đám người lập tức xôn xao.
Hà Giai Ngọc không hiểu cau mày, “Phát bệnh? Cô ta có bệnh gì?”
“Nghe sĩ quan huấn luyện nói, hai ngày trước quân y kiểm tra toàn diện cho cô ta, sau đó phát hiện cô ta có chướng ngại tâm lý nghiêm trọng, hình như bao gồm chứng vọng tưởng bị hại, hơn nữa còn có khuynh hướng tự sát.”
Nhiếp Nhiên nghiêm túc nhớ lại khiến tất cả mọi người không nhịn được kinh hãi, “Tự sát?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đúng vậy, nghe nói là trước khi vào đơn vị gia đình xảy ra chuyện, tạo thành đả kích nhất định, sau đó thì bị căn bệnh tiềm ẩn này.”
“Vậy lúc đó cô ta ngất là do cô ta...” Dưới tình thế cấp bách Hà Giai Ngọc suýt nữa nói hai chữ “bỏ thuốc” ra, dù sao tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Nhiếp Nhiên bị sĩ quan huấn luyện gọi đi là bởi vì cô là nguyên nhân khiến Nghiên Tịch bị tức ngất đi.
Hà Giai Ngọc dừng lại mấy giây, sau đó lại nói: “Cô ta không cẩn thận phát bệnh sao?”
Nhiếp Nhiên, “Ừ, hình như là thế. Có lẽ là huấn luyện quá mệt mỏi cho nên tinh thần hốt hoảng, khiến cuối cùng xuất hiện vọng tưởng bị hại.”
Lần này Hà Giai Ngọc lập tức có lý chẳng sợ, quay đầu lại nói với đám binh sĩ nữ ở phía xa: “Nghe thấy chưa! Không phải chị Nhiên làm hại, là tự cô ta có chứng vọng tưởng bị hại! Một đám người không có đầu óc, còn dám bao vây tấn công chị Nhiên, may mà chị Nhiên không tính toán, nếu không các người không ai thoát được bị ghi lỗi lớn đâu!”
Đám binh sĩ nữ kia nghe được những lời này, cũng không còn lý do mạnh miệng nữa.
“Đừng tưởng là nhiều người thì sĩ quan huấn luyện sẽ không phạt mấy người! Ai cũng coi thường quy củ đơn vị, không tuân theo điều lệnh của đơn vị, ngay cả đàn chị cũng dám đánh, đúng là phản rồi!”
Đám người đó bị mắng thì không thể ngẩng lên được.
Tôn Cửu Cửu luôn có quan hệ rất tốt với Nghiên Tịch nghe thấy Hà Giai Ngọc mắng, rất không cam lòng mạnh miệng nói: “Cho dù chúng tôi hiểu lầm thì Nhiếp Nhiên cũng có thể giải thích, có cần phải nói chúng tôi là chó không? Là đàn chị mà ăn nói càn rỡ như vậy, chẳng lẽ là đúng sao?”
Câu nói này của Tôn Cửu Cửu khiến đám người sau lưng không nhịn được liên tục gật đầu, vẻ mặt có chút bất mãn.
“Đúng thế, rõ ràng chính là cô ta không tôn trọng chúng tôi trước mới đúng.”
“Nếu không phải cô ta nói chuyện như vậy, chúng tôi cũng sẽ không động thủ.”
Nhất thời, đủ tiếng nói vang lên.
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, “Tức là có thể nói, sau này cho dù đối phương là người già hay trẻ nhỏ, chỉ cần có người mắng các người, các người sẽ động thủ với người khác à? Định mặc bộ quần áo này động thủ? Dùng thân phận này động thủ đúng không?”
Đám người oán hận bất mãn kia dần dần im lặng.
“Các người nói lúc ấy tôi mắng các người, vậy lúc ấy các người đối xử với tôi thế nào?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng chế giễu, “Tôn trọng? Hả? Muốn có được sự tôn trọng thì trước tiên phải học được cách tôn trọng người khác mới được.”
“Đúng vậy! Muốn có được sự tôn trọng của người khác thì phải học cách tôn trọng người khác mới được! Có điều cũng không trách các người, các người ngày ngày sống chung với loại thần kinh thì chắc chắn chỉ số thông minh cũng bị hạ thấp.” Hà Giai Ngọc ít nhiều cũng học được từ Nhiếp Nhiên một chút, mồm miệng luôn có thể làm người ta tức giận giậm chân.
“Cô!” Tôn Cửu Cửu cau mày lại.
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ đắc ý của cô ta thì khẽ cong môi lên, sau đó nói với bọn họ, “Được rồi, đi thôi, sau khi chuyện này kết thúc, tôi nghĩ sĩ quan huấn luyện sẽ lập tức hạ lệnh trở về đơn vị thôi.”
Hà Giai Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng với Tôn Cửu Cửu, rồi đi theo Nhiếp Nhiên vào trong lều.
“Người này dạy người rất đâu ra đấy, nhưng tại sao mình lại không làm được?” Trần Quân đang định cùng Quý Chính Hổ đi ra ngoài, hai người vô tình nghe thấy lời nói của cô.
Quý Chính Hổ bình tĩnh, “Cô ấy biết, nhưng không có nghĩa là cô ấy muốn tuân thủ.”
“Hóa ra anh rất hiểu cô ấy, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện lần này.”
Quý Chính Hổ khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Cô ấy thật sự là một binh lính làm người ta đau đầu.”
“Thế thì ban đầu anh cướp người với An Viễn Đạo làm gì, đúng là tự chuốc lấy phiền nhiễu.”
Quý Chính Hổ nhìn anh ta, cuối cùng cất bước đi ra ngoài.
Lúc này, người bên ngoài đã sớm tản đi hết rồi.
Đám người Nhiếp Nhiên cũng đều đã về lều của mình.
Thi Sảnh nằm ở trên giường, hành động vẫn không tiện, thấy Nhiếp Nhiên đi tới, cô ta ngẩn ra rồi cười, “Tôi đã nói mà, Nhiếp Nhiên đâu có thể dễ bị hãm hại, Hà Giai Ngọc còn không tin tôi, ngày nào cũng đi vòng vòng trong lều, làm tôi chóng cả mặt.”
“Hai người một người chóng mặt một người đau đầu, tôi thấy hay là bảo Tống Nhất Thành cho hai người một phòng bệnh tình nhân, để hai người vào ở là được rồi.” Nhiếp Nhiên trêu Thi Sảnh và Kiều Duy.
“Nhiếp Nhiên, cậu nói linh tinh cái gì thế?” Thi Sảnh đỏ mặt, “Kiều Duy anh nói gì đi chứ!”
“Có phòng VIP thật ra cũng không tệ, hằng ngày lúc chúng ta nói chuyện Hà Giai Ngọc đều không có tính tự giác, cứ muốn làm bóng đèn, rất phiền.” Kiều Duy mặt dày ngồi ở bên giường cô ta, lên án.
Thi Sảnh giận đến nỗi làm ra vẻ muốn đánh người. Cô ta cố ý xị mặt ra, khẽ ho muốn đổi chủ đề:
“Có điều, Nghiên Tịch thật sự có chứng vọng tưởng bị hại, cho nên mới cố ý vu cáo hãm hại cậu bỏ thuốc à?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, “Ừm, người này có vấn đề về tâm lý nên tôi mới xui xẻo, nói mấy câu để cô ta nghĩ thông, không ngờ cô ta lại tự uống thuốc.”
Dù sao đám người này cũng không biết toàn bộ sự thật nên cô chỉ đành giấu hết đi.
“Như vậy đúng thật là quá đáng sợ rồi.” Hà Giai Ngọc nhăn mặt lại.
Nhiếp Nhiên không muốn nói nhiều đến chuyện này, liếc mắt về phía cái bia đỡ đạn Tống Nhất Thành, nhướng mày, “Anh đừng tưởng anh không nói là được! Sao anh lại xúi giục Dương Thụ!”
Tống Nhất Thành không ngờ mình nhanh chóng bị sờ đến như vậy, anh ta sờ mũi, ngượng ngùng trả lời: “Lúc đó tôi cũng không có cách nào, cho nên mới nghĩ ra cách như vậy...”
Ai biết cái tên đó vừa nghe thấy Nhiếp Nhiên xảy ra chuyện đã chạy ra ngoài, chạy ra ngoài thì cũng thôi đi, lại còn dám trâng tráo với sĩ quan huấn luyện như thế.
Sau đó Nhiếp Nhiên lại chuyển tầm mắt về phía Dương Thụ, nhìn nửa gương mặt vẫn hơi sưng đỏ của anh ta, tức giận nói: “Anh đúng thật là ngu xuẩn, người ta nói gì anh cũng tin! Ngộ nhỡ nói tôi chết rồi, có phải anh cũng đi theo tôi không?”
Dương Thụ luôn đứng im lặng không nói gì, khi nghe thấy chữ “chết” thì giống như bị chạm đến dây thần kinh, anh ta quát to: “Không được nói linh tinh!”
Mọi người xung quanh đều giật mình. Bầu không khí cũng lập tức rơi vào bế tắc.
Lúc này Mã Tường mới yếu ớt nói một câu, “Tôi thấy mấy ngày nay Nhiếp Nhiên bị nhốt riêng, nhất định không được nghỉ ngơi tử tế, chúng ta giải tán cho cô ấy nghỉ ngơi cho lại sức đi.”
Nhiếp Nhiên nhìn thấy ánh mắt cố chấp của Dương Thụ thì nhức đầu thở dài, nhìn đi chỗ khác, “Đúng vậy, tôi mệt rồi, mọi người về đi thôi, tôi tin lát nữa sĩ quan huấn luyện sẽ bắt chúng ta chỉnh đốn đội ngũ tập hợp.”
Bọn họ nghe thấy Nhiếp Nhiên nói như vậy, chỉ một lát đã đi ngay.
“Tống Nhất Thành, anh đợi chút.” Lúc nhìn thấy Tống Nhất Thành cũng định đi, Nhiếp Nhiên lập tức gọi anh ta lại.
“Có chuyện gì thế?” Tống Nhất Thành được đối xử đặc biệt, cười vui vẻ đi đến.
“Đi ra ngoài nói chuyện.”
Hai người tìm một chỗ tương đối yên tĩnh thì dừng lại.
“Thuốc chỗ anh đã giải quyết hết chưa?”
“Hôm cô nói tôi đã giải quyết hết rồi.”
“Vậy thì tốt, đây không phải chuyện đùa, một mình tôi không sao, nhưng không thể kéo theo anh vào. Bây giờ bọn họ nhất định sẽ tra nguồn gốc thuốc, khó tránh khỏi sẽ không liên quan đến anh, anh phải xử lý sạch sẽ chỗ anh mới được.” Nhiếp Nhiên nghiêm túc dặn dò anh ta chuyện tiếp theo.
Trong mắt Tống Nhất Thành mang vẻ nghi hoặc, “Tại sao cô không sao, nhưng không thể liên quan đến tôi?”
Cảm giác bài xích đó khiến anh ta không vui.
“Anh vốn nên có tiền đồ xán lạn, nếu như bởi vì tôi mà dính vết nhơ, sau này con đường bác sĩ anh phải đi thế nào? Anh nỡ cởi bộ quần áo này xuống sao?”
Tống Nhất Thành hơi khựng lại, cảm thấy tắc nghẹn ở cổ họng.
Nỡ sao?
Anh ta không còn trẻ như mấy người Nghiêm Hoài Vũ nữa, nhiệt huyết thanh xuân đã sớm phai mờ rồi.
Mặc dù bây giờ anh ta vẫn có thể nhất thời dũng cảm nói với cô một câu, vì em tôi chấp nhận cởi bỏ.
Nhưng sau đó thì sao?
Anh ta thật sự bỏ được không?
Chưa nói tới việc anh ta học hành nhiều năm như vậy, ba mẹ và bệnh viện đã chú tâm bồi dưỡng anh ta, anh ta có thể phụ lòng sao?
Lúc anh ta còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy tiếng còi vang lên trong doanh trại, sau đó là tiếng hô to của Trần Quân: “Tất cả mọi người chỉnh trang tập hợp trong vòng mười phút!”
“Đi thôi.” Nhiếp Nhiên nghe được mệnh lệnh, ném lại một câu sau đó xoay người đi vào lều, không chút lưu luyến.
Tống Nhất Thành đứng tại chỗ lập tức cảm thấy không còn cơ hội nữa. Anh ta theo bản năng muốn giơ tay ra, cuối cùng chỉ bắt được không khí.
Sau mười phút, mọi người trong doanh trại đã chỉnh trang xếp hàng xong xuôi.
Các lớp dưới mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện nhanh chóng xuống núi, sau đó dựa theo thứ tự lên xe quân dụng.
Lớp 6 đứng ở cuối cùng, lúc đợi người hàng trước lên xe, Trần Nghiên Tịch cũng bị mấy quân nhân áp giải ra.
Lúc nhìn thấy Nhiếp Nhiên trong hàng ngũ, cô ta vốn khó khăn lắm mới bình ổn được tâm trạng, lúc này lại bùng nổ, cô ta vùng vẫy hô lớn với Nhiếp Nhiên, “Con khốn, con khốn kia! Mày lại hại tao! Mày chết không được yên, chết không được yên đâu!”
Trong gió rét lạnh thấu xương, giọng cô ta rất chói tai.
Cô ta không ngừng vùng vẫy, dáng vẻ dữ tợn kia hận không thể nhào lên cắn chết Nhiếp Nhiên.
Những người ở đây nghe thấy tiếng cô ta, nhao nhao nhìn qua, ngay cả những người chuẩn bị lên xe cũng dừng lại.
Hà Giai Ngọc cau mày, mắng một câu, “Mẹ kiếp, cho dù là bệnh nhân có chứng vọng tưởng bị hại cũng không thể để mặc cô ta mắng chửi người khác như vậy chứ! Không thể nhét cái gì vào mồm cô ta à? Nếu không thì tất thối cũng được.”
Cơ thể Nghiên Tịch cứng đờ, “Bệnh nhân gì?”
Cô ta nhìn qua Nhiếp Nhiên, chỉ thấy Nhiếp Nhiên đáp lại cô ta bằng nụ cười nhạt y như hồi đầu.
Nụ cười đó làm Nghiên Tịch vô cùng kinh hoàng, sau đó lập tức hiểu ra.
“Không, tôi không bị bệnh, tôi không bị bệnh! Những thứ này đều là cô ta lên kế hoạch, là cô ta bẫy tôi, là cô ta bẫy tôi! Đó là âm mưu của Nhiếp Nhiên, là âm mưu của cô ta, đám ngu si các người, mau buông tôi ra! Buông tôi ra!” Nghiên Tịch gần như dùng sức từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, trái tim nóng nảy, tức giận khiến sức của cô ta lớn gấp mấy lần.
Hai binh sĩ nam kia thấy sắp mất khống chế, lập tức đồng loạt thúc vào đầu gối Nghiên Tịch khiến cô ta khuỵu gối xuống đất.
Nhưng cô ta vẫn không chịu từ bỏ, vẫn vật lộn, vẫn không ngừng hét lên, toàn những lời mắng chửi vô cùng độc ác.
Những người lớp 6 vì cô ta mà đánh nhau với Nhiếp Nhiên, lúc này đều không nhịn được cau mày lại.
Cô ta kêu gào thảm thiết khiến Tống Nhất Thành lập tức nói với quân y bên cạnh: “Tiêm cho cô ta một mũi an thần, bảo bác sĩ tâm lý bên kia lập tức đợi lệnh, khoảng hai tiếng nữa chắc sẽ đến.”
“Vâng!”
Nghiên Tịch thấy mình sắp bị tiêm lại vùng vẫy kịch liệt, nhưng quân y kia đã nhanh chóng đâm kim tiêm vào tay cô ta.
Chỉ ba giây sau, cơ thể cô ta mềm nhũn ngã xuống đất. Binh sĩ lập tức khiêng tô ta lên xe.
Đám người hóng chuyện thấy kịch hạ màn cũng vội vàng lên xe.
Xe chạy về phía đơn vị.
Ở bên trong xe, mọi người đều thấp giọng thảo luận cảnh mình vừa nhìn thấy.
Chỉ có Nhiếp Nhiên ngồi ở trong góc, cô hạ thấp vành mũ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cho đến khi xe dừng, đám người kia vẫn thảo luận, nhưng một câu nói của Trần Quân đã ném vấn đề của Nghiên Tịch đi xa tít tắp.
“Sau khi khảo hạch có hai ngày nghỉ ngơi, bây giờ giải tán.”
Mọi người không nhịn được reo hò, lại sôi nổi bàn tán về kỳ nghỉ.
Nhiếp Nhiên không có hứng thú, cô đi thẳng về tòa ký túc xá.
Cô cầm đồ rửa mặt đi tắm trước, sau đó thoải mái ngủ một giấc, chỗ quần áo bẩn kia ném ở trên ban công, cô cũng không quan tâm.
Bóng đêm kéo đến.
Trong sân huấn luyện, cuối cùng đám binh lính kia theo số đông quyết định ở lại đốt lửa trại liên hoan đêm.
Lúc này trong phòng làm việc của Lý Tông Dũng, Quý Chính Hổ và Trần Quân đang đứng ở trước mặt ông.
Lý Tông Dũng ngồi tại chỗ, vẻ mặt uy nghiêm, “Chuyện giải quyết hết rồi chứ?”
Trần Quân cũng rất nghiêm túc trả lời: “Vâng, chúng tôi đã bắt Trần Tứ lại, theo lời cậu ta khai, những thuốc kia đúng là đều do Nghiên Tịch đưa cho cậu ta, hơn nữa bỏ vào trong cơm của Nhiếp Nhiên, có điều sau đó thuốc đã biến mất.”
“Biến mất?” Lý Tông Dũng khựng lại, sau đó khẽ hừ một tiếng, “Con nhỏ này đúng là to gan, không chỉ dám ăn cơm có thuốc, còn đến ký túc xá của binh sĩ nam trộm đồ.”
Đến ký túc xá của binh sĩ nam trộm đồ?
Trần Quân nhất thời không theo kịp, lúc hiểu được thì Lý Tông Dũng lại hỏi tiếp: “Đã điều tra ra thân phận bối cảnh của Nghiên Tịch rồi chứ?”
“Vâng, cô ta là Trần Nghiên Tịch, là em gái của Trần Duyệt. Theo lời khai của cô ta thì lần này cô ta vào đây là vì tìm Nhiếp Nhiên báo thù riêng, mà Trần Tứ là con trai của người giúp việc nhà bọn họ, cho nên mới dễ mua chuộc như vậy.”
“Đã xác định những thông tin này chưa?” Lý Tông Dũng xem mấy tờ lời khai trong tay.
“Xác định rồi.”
Cuối cùng Lý Tông Dũng dặn dò: “Nhất định phải quản tốt cái miệng của Trần Nghiên Tịch.”
Trần Quân do dự một lát, nói: “Thật ra, cho dù nói ra cũng vô dụng.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Sao hả? Nhiếp Nhiên cắt lưỡi cô ta rồi à?” Câu này của Lý Tông Dũng không phải là đùa.
Trần Quân lắc đầu, “Nhiếp Nhiên tuyên bố ngay từ đầu Trần Nghiên Tịch có chứng vọng tưởng bị hại, cùng với tâm lý có khuynh hướng tự sát nghiêm trọng.”
“Con nhóc này phản ứng nhanh thật.” Lý Tông Dũng không nhịn được cười.
“Được, nếu đã bị chứng vọng tưởng bị hại thì chữa trị cho tốt.”
Trần Quân ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Lý Tông Dũng.
Đây là... ngầm thừa nhận rồi à?
Giải quyết xong chuyện này, Lý Tông Dũng lại mở một phần tài liệu khác ra, “Nghe nói thành tích khảo hạch lần này của cô ấy đứng hạng nhất cùng với Uông Tư Minh đúng không? Tại sao cậu lại để thành tích tổng hợp của cô ấy thành đạt tiêu chuẩn.”
Ông lấy tổng kết đánh giá của Nhiếp Nhiên ra.
Quý Chính Hổ bình tĩnh trả lời: “Bởi vì cô ấy chọn tuyến đường hiểm yếu nhất, kiểu người vì hạng nhất mà không quan tâm đến tính mạng này, tôi chỉ có thể đánh giá là đạt tiêu chuẩn.”
Lý Tông Dũng hiểu ra, khẽ gật đầu, “Điều này đúng là cô ấy không sửa đổi. Có điều, tôi thấy trong tổng kết đánh giá của Diệp Tuệ Văn lớp 6 còn có hai binh sĩ nữ lớp 4, cùng với Tôn Hạo lớp 1 đều có nhắc tới Nhiếp Nhiên, đặc biệt là Diệp Tuệ Văn, đánh giá dành cho Nhiếp Nhiên rất cao.”
“Đúng vậy, điều này cũng khiến tôi rất bất ngờ.” Quý Chính Hổ nói.
Trên thực tế, không chỉ bất ngờ mà còn vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì từ sau khi Nhiếp Nhiên vào đây, trừ mấy người ở cùng ký túc xá ra, gần như không có ai chơi với Nhiếp Nhiên.
Lý Tông Dũng cau mày, gõ từng nhịp từng nhịp lên bàn, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Quý Chính Hổ: “Gọi cô ấy đến đây cho tôi.”