TÌNH CẢNH CỦA ANH RẤT NGUY HIỂM? Trải qua một đêm ầm ĩ, sáu giờ sáng ngày hôm sau đơn vị vẫn rất yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nằm ở trong ký túc xá ngủ say, trừ Nhiếp Nhiên.
Trời còn chưa sáng, cô đã đánh răng rửa mặt xong, mặc thường phục, chuẩn bị đeo túi xách định rời khỏi ký túc xá.
Nhưng không ngờ lúc này Hà Giai Ngọc đến nhà vệ sinh xong quay lại chuẩn bị tiếp tục ngủ nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang kiểm tra lần cuối ở cửa.
Cô ta dụi đôi mắt lim dim, ngái ngủ nói: “Chị Nhiên, bây giờ chị phải đi rồi à? Trời còn chưa sáng nữa.”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Không phải cô hy vọng tôi sớm trở về sao, cho nên tôi lên đường sớm, như vậy có thể về sớm rồi.”
Hà Giai Ngọc ngẩn ra một chút, sau đó cười ngây ngốc, “Chị Nhiên, em cảm thấy hình như mình vẫn chưa tỉnh rượu.”
Nhất định là bởi vì chưa tỉnh, nếu không sao chị Nhiên lại biết nói những lời ấm áp đó.
“Đi ngủ đi, dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ.”
“Không không không, ý em là bây giờ chị Nhiên càng ngày càng tốt rồi.”
“Ồ? Tốt hơn cả chị Kiêu nhà cô à?”
Tiểu bạch thỏ Hà Giai Ngọc không chút phòng bị nào cứ như thế nhảy vào cái bẫy của tiểu hồ ly Nhiếp Nhiên.
“Không giống nhau, chị Kiêu luôn quan tâm đến em, đó là sự dịu dàng âm thầm, mà chị Nhiên thì sẽ giúp em vào giây phút sống chết.”
Nhiếp Nhiên bật cười, sau đó quay đầu lại nói với Lý Kiêu không biết đã xuống giường từ lúc nào: “Xem đi, đúng là trung thành mù quáng, khiêu khích thế nào cũng không chia rẽ được. Thôi tôi đi đây.”
Trước khi ra ngoài, cô nghe thấy Lý Kiêu thấp giọng nói một câu, “Đi đường cẩn thận.”
Bước chân Nhiếp Nhiên hơi khựng lại, khẽ ừ một tiếng.
Hà Giai Ngọc đứng ở bên cạnh cũng vẫy tay nói: “Chị Nhiên, tạm biệt.”
Nhiếp Nhiên xuống lầu, đi thẳng đến phòng làm việc của Lý Tông Dũng trước để lấy cái điện thoại kia. Đó là công cụ truyền tin duy nhất có thể tiến hành trao đổi với Hoắc Hoành.
Sau đó cô lại nói chuyện với Lý Tông Dũng mấy câu, nhưng cũng không có được tin tức hữu dụng gì.
Nhiệm vụ Hoắc Hoành thực hiện là nhiệm vụ bí mật cấp A, cho nên tất cả đều phải do Nhiếp Nhiên tự đi điều tra và tiếp cận.
Ngoại trừ cho cô một chứng minh thư có thể đi lại trong nước cùng với một cái thẻ có thể quẹt thỏa thuê ra, Lý Tông Dũng không thể giúp được gì cho cô nữa.
“Xem ra ngài đã sớm chuẩn bị xong rồi.” Nhìn khuôn mặt mình trên chứng minh thư Lý Tông Dũng đưa cho mình, cô không nhịn được cười như có như không.
Lý Tông Dũng không hề giải thích nhiều, “Chứng minh thư là để đề phòng bất trắc, cô tiếp cận cậu ấy cũng có nghĩa là lộ ra trước mặt Hoắc Khải Lãng, cho nên thêm một tầng phòng bị sẽ tốt hơn. Cô đã từng gặp thuộc hạ của Hoắc Khải Lãng, thằng nhóc kia đã lo lắng về thân phận cho cô từ đầu rồi, cho nên cô tiếp tục dùng.”
“Diệp Nhiễm.” Nhiếp Nhiên nhìn cái tên xa lạ trên giấy chứng nhận, khẽ cười lên, “Tôi rất có duyên với họ Diệp, hồi đầu tên Diệp Lan, bây giờ tên Diệp Nhiễm.”
Lý Tông Dũng cũng cười theo, “Người này hơn hai tháng trước bí mật sa lưới rồi, cô không cần phải lo lắng.”
Hai tháng trước?
Không phải vừa vặn với lúc cô giải quyết Cát Nghĩa trở lại đơn vị sao?
Thời điểm này đúng là rất phù hợp.
Nhiếp Nhiên gật đầu, cất hết đồ đi.
Cuối cùng, dưới sự nhờ vả trịnh trọng của Lý Tông Dũng, Nhiếp Nhiên cầm tấm vé máy bay đã chuẩn bị sẵn, rời khỏi đơn vị dự bị.
Đi mất mấy tiếng mới đến được sân bay, cô dùng giấy tờ Lý Tông Dũng đưa cho thuận lợi lên máy bay.
Ngồi ở chỗ của mình, cô khoanh hai tay trước ngực co người vào trong góc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chỉ một lát sau, cô cảm thấy chỗ bên cạnh có người ngồi xuống.
Nhiếp Nhiên khẽ mở mắt ra, thấy là một cô gái tuổi tác gần bằng mình, có điều mái tóc ngắn giống như con trai kia rất khiến người ta chú ý.
Hình như là phát hiện ra Nhiếp Nhiên đang quan sát mình, cô ta cũng lạnh lùng nhìn qua.
Mặt mũi cô ta sắc bén như dao, so với Lý Kiêu lạnh lùng, cô ta càng lạnh hơn.
Hai người cứ yên lặng quan sát nhau như vậy, rồi cô gái kia nhìn đi chỗ khác trước.
Ba tiếng sau, hơn mười hai giờ trưa, máy bay hạ cánh đúng giờ. Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không, Nhiếp Nhiên mới mở mắt ra. Vừa mở mắt, cô thấy cô gái ngồi ở bên cạnh vẫn duy trì tư thế ngồi như lúc lên máy bay.
Ba tiếng không nhúc nhích, tính kiên nhẫn không tệ.
Chỉ dựa vào sự cảnh giới và kiên nhẫn này, Nhiếp Nhiên không thể không nhìn thêm mấy lần.
Có điều hiển nhiên đối phương không thích bị Nhiếp Nhiên quan sát, chờ đến khi máy bay hạ cánh an toàn, cô ta tháo dây an toàn ra, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đầu tiên.
Nhiếp Nhiên chậm rãi lấy túi của mình, xuống máy bay, rồi bắt xe đến thẳng công ty của Hoắc Hoành.
Không phải Hoắc thị, mà là nơi Hoắc Hoành từng ép cô nổ súng.
Trừ chỗ này ra, cô không còn chỗ nào khác để đi.
Công ty Hoắc thị bị Hoắc Chử chiếm đoạt, nhà họ Hoắc bị Hoắc Khải Lãng chiếm, Hoắc Hoành không thể nào ở lâu được, chỉ có nơi này mới có thể thấy bóng dáng anh.
Sau khi xuống xe, Nhiếp Nhiên lại không thể quang minh chính đại đi tìm, chỉ có thể ngồi ở bến xe buýt cách cổng công ty không xa.
Nhưng cô ngồi đợi cả buổi chiều cũng không thấy anh xuất hiện.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Sắc trời đã hơi tối.
Đám ăn mày ngồi canh gác ở xa đã nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên rất lâu rồi.
Vốn tưởng là cô muốn đợi xe, nhưng sau đó thấy cô mãi không lên xe, cũng không rời đi, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Chỗ này rất vắng, người đi đường cũng không nhiều.
Thấy một cô gái ăn mặc cũng coi là sạch sẽ như cô cứ ngồi ở chỗ đó đến tận nhá nhem tối như vậy, lại là cái nơi hoang vắng thế này. Mấy tên ăn mày kia cậy nhiều người, mấy người ngậm tăm xỉa răng, xấu xa tiến đến gần cô.
Mặc dù Nhiếp Nhiên luôn nhìn chằm chằm cổng công ty Hoắc Hoành, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không cảm nhận được sự khác thường sau lưng.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một tên đàn ông đi tới bên cạnh cô.
“Cô gái, cô chiếm chỗ của chúng tôi lâu như vậy, có phải nên đóng phí bảo kê không?”
Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày lại.
Cô không muốn thu hút sự chú ý của người khác, cho nên nhất định phải đuổi đám người này đi mới được.
Vì vậy cô nhanh chóng lấy một tờ tiền đỏ trong túi ra.
Mấy tên ăn mày kia thấy cô không ngẩng đầu lên đã ném cho bọn chúng tờ tiền mệnh giá lớn như vậy thì rất vui mừng.
Bọn chúng nhìn nhau mấy cái, cảm thấy gặp phải kẻ ngốc rồi.
Tên cầm đầu vung vẩy tờ tiền, tỏ vẻ khó xử nói: “Cô gái này thật hào phóng, có điều ít thế này không đủ cho mấy anh em chúng tôi nhét kẽ răng.”
Nhiếp Nhiên lập tức không chút do dự, lại lấy hai tờ tiền đỏ trong túi ném qua.
Đám người kia thấy thế vẫn không thỏa mãn: “Thế này thì vẫn quá ít, mấy anh em chúng tôi đã đói rất nhiều ngày, mau lấy thêm đi.”
“Đúng thế, ba trăm tệ này có thể làm gì chứ, mau lấy tiền đi!” Một tên không có mắt trong đó đắc ý vênh váo, đưa tay đẩy Nhiếp Nhiên.
Lần này Nhiếp Nhiên không lấy ra nữa. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn quanh bọn chúng một vòng, khóe miệng cong lên, hỏi cái tên vừa đẩy cô: “Vậy anh muốn bao nhiêu?”
Người kia không khách khí đòi hỏi: “Thế nào cũng phải mỗi người hai ba trăm đúng không? Chúng tôi tổng cộng có bốn người, tôi thấy cô còn nhỏ tuổi, thôi lấy một nghìn là được rồi.”
Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, “Một nghìn tệ? Được, vậy cùng tôi đến cây ATM rút tiền đi.”
Lúc đứng dậy, cô lại nhìn về phía cổng công ty, sau đó đi đến con đường nhỏ khác.
Mấy tên ăn mày kia nghe thấy thế, mắt lập tức sáng lên.
“Này, anh em, hôm nay chúng ta vớ được bánh trên trời rơi xuống, gặp phải con ngốc rồi!” Nói rồi, hắn vui sướng chạy theo cô.
Ba tên còn lại cũng rất cao hứng đi theo.
Trên đường đi, bọn chúng xì xào bàn tán sau lưng Nhiếp Nhiên: “Nếu như lát nữa thấy cô ta có nhiều tiền, chúng ta sẽ bảo cô ta lấy hết.”
“Nhất định rồi! Nhân lúc gặp phải một kẻ ngốc, chúng ta lấy nhiều một chút. Nói không chừng đến lúc đó... he he he... nhìn con nhỏ này còn non lắm...” Tên ăn mày còn lại xoa hai tay, vẻ mặt dung tục nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên.
Cô gái này nhìn rất tươi non, mùi vị nhất định rất tuyệt.
Bọn chúng đi theo Nhiếp Nhiên một vòng, cuối cùng đi vào một cái ngõ cụt hẻo lánh.
“Cô gái, không phải là muốn đi rút tiền sao?” Tên ăn mày cầm đầu thấy trước mặt là ngõ cụt, không nhịn được nghi ngờ hỏi.
Nhiếp Nhiên cười nhạt, không trả lời.
Một tên ăn mày khác đã dán mắt vào Nhiếp Nhiên cười he he đi ra, “Không sao không sao, hôm nay cho dù không lấy được tiền, nếm đồ ngon cũng không tệ.”
Mấy tên kia nghe thấy thế, ai cũng cười theo, “Đúng đúng đúng, không sai không sai...”
“Cô gái, để các chú dạy cô trải đời nhé.”
Tên đàn ông trung niên rách rưới, toàn thân bẩn thỉu đó từ từ đến gần Nhiếp Nhiên, hàm răng đen bẩn cười lên cực kì buồn nôn. Hắn đang định đến gần thì thấy khóe miệng Nhiếp Nhiên cong lên, “Để tao dạy chúng mày đi.”
Tên đàn ông cầm đầu ngẩn ra hai giây, sau đó càng cười lớn hơn, “Ôi chao, cô gái này có vẻ vẫn còn nhỏ mà lại rất có kinh nghiệm đấy nhỉ? Chẳng lẽ là làm cái nghề này? Không tìm được khách, cho nên mới hời cho mấy anh em chúng tôi? Ha ha ha, đừng vội đừng vội, các chú lập tức tới an ủi cháu đây.”
Hắn nói rất khiêu khích, hơn nữa nói xong còn định giơ tay ra ôm vai cô. Ai ngờ tay còn chưa chạm vào thì cổ tay đã đau nhức.
“A...!”
Cổ tay của tên kia bị Nhiếp Nhiên khẽ chụp vào, vặn vẹo thành một độ cong kỳ lạ.
Người đi theo sau lưng nhìn thấy cảnh này, rối rít dừng lại.
Không ngờ một cô gái nhỏ lại có thể dễ dàng chế ngự một người như vậy.
Tên ăn mày kia bị Nhiếp Nhiên đạp vào đầu gối, lập tức ngã quỳ xuống đất.
Cô tăng thêm sức tay, cười tươi trong tiếng kêu đau của hắn, “Được thôi, tao đang muốn xem xem mày an ủi tao thế nào đây.”
Vừa dứt lời, nụ cười ở khóe miệng cô lại sâu thêm mấy phần, sau đó dùng sức.
“Rắc” một tiếng, cái tay kia trật khớp.
“A...!”
Tên kia không nhịn được lại hô to một tiếng, hắn ôm cái tay gãy của mình lăn qua lăn lại dưới đất. Trên gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra vì đau đớn.
Mấy tên còn lại nhìn thấy cái cảnh chấn động này đều ngây ngốc tại chỗ, không dám tiếp tục nhúc nhích nữa.
Nhiếp Nhiên giẫm lên khớp xương cái tay trật khớp của tên kia, ánh mắt cô chậm rãi lướt qua từng tên, “Sao hả, là từng người an ủi hay là cùng an ủi đây?”
Nói rồi cô lại nghiến mạnh chân, tên ăn mày dưới đất kêu lên thảm thiết, cuối cùng vẫn không chịu được đau đớn, lập tức ngất đi.
Mấy tên kia thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ lui về phía sau một bước.
Một tên ăn mày hoảng sợ nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Hay là... chúng ta đi thôi, nhìn có vẻ là con nhà võ.”
“Đi cái gì mà đi, mấy người chúng ta cùng lên, tao không tin chúng ta không áp chế được một con ranh con!” Tên ăn mày tương đối to gan đứng ở bên cạnh lập tức mắng một tiếng. Không lấy được tiền, nếu như người cũng không có được, há chẳng phải là tiền tài mất hết à!
Hắn nhìn hai tên vẫn hơi sau lưng, xúi giục, “Người luyện võ thịt rất săn chắc, bỏ lỡ rồi chúng mày sẽ hối hận cả đời.”
Mấy tên kia bị hắn xúi giục như vậy, ý nghĩ bất chính lại nổi lên, lập tức cùng hắn từ từ đến gần Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thả lỏng chân, đá cái tên cản trở bên chân qua một bên, “Đúng vậy, mùi vị rất không tệ, có điều không biết mày có mạng hưởng hay không thôi.”
Lúc nói chuyện, cô đã lấy con dao ở thắt lưng ra, mũi dao sắc bén hiện lên ánh sáng u ám dưới bóng đêm.
Đám người kia lập tức dừng lại.
Bọn chúng không ngờ cô gái nhỏ này không chỉ là một người luyện võ, trên người còn mang theo cả dao.
“Bỏ đi, bỏ đi, cô ta có dao, sẽ chết người đấy! Nên… đi đi thì hơn!”
“Đúng vậy, đừng vì một người phụ nữ mà để bị giết chết, đi thôi.”
Hai tên kia kinh hãi trong lòng, lập tức định lui về phía sau.
Nhiếp Nhiên nghịch con dao trong tay, hỏi: “Sao nào, đi à? Không an ủi nữa à?”
“Không, không…” Hai tên kia bị dọa liên tục lắc đầu.
Nhiếp Nhiên thu lại ý cười, đá cái tên bên chân, “Đưa cả tên này đi đi.”
Ba tên kia nhìn nhau, cuối cùng vẫn tiến lên nhanh chóng khiêng cái tên bên cạnh Nhiếp Nhiên đi.
“Ba trăm tệ kia coi như là tiền thuốc, không có vấn đề gì chứ?” Nhiếp Nhiên nhìn tên ăn mày đã hôn mê.
“Không... không có vấn đề gì...”
Bây giờ bọn chúng còn dám có ý kiến gì à?
Nhiếp Nhiên nghịch con dao, mỉm cười cảnh cáo bọn chúng, “Nhớ lấy, từ hôm nay trở đi, chỗ kia là của tao, còn để tao nhìn thấy chúng mày, tao nhất định để con dao này dính máu. Nghe thấy chưa?”
“Nghe rồi, nghe rồi...”
“Cút.”
Ba tên đó lập tức khiêng tên bị thương nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhiếp Nhiên cài lại con dao vào thắt lưng, sau đó che áo khoác lên, lúc này mới đi ra khỏi con hẻm.
Cô nhìn tòa nhà kia, lúc này bên trong tòa nhà đã tắt hết đèn rồi.
Chắc là người đã đi cả.
Nhiếp Nhiên lại ngồi ở trạm xe đó một lần nữa, cô lấy cái điện thoại đen trắng tróc hết sơn ra khỏi túi, ấn vào dãy số quen thuộc.
Đáng tiếc, đáp lại cô vẫn là giọng nữ lạnh như băng.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Nhiếp Nhiên gập điện thoại lại, ngồi dựa vào biển quảng cáo, sắc mặt nặng nề.
Hoắc Hoành, rốt cuộc anh ở đâu?
Bây giờ là đêm tháng mười hai, gió rét lạnh thấu xương gào thét trên đường phố.
Cô vẫn ngồi một mình ở đó.
Ngọn đèn đường bên cạnh chiếu lên trên người cô, càng làm bóng dáng cô thêm gầy yếu.
Trên đường đã dần dần không còn bóng người.
Cuối cùng cô vẫn phải tìm một cửa hàng tiện lợi 24h mua một bát mì ăn, lúc này mới khiến cơ thể cô ấm áp hơn một chút.
Sau đó cô mua một cốc cà phê trong cửa hàng tiện lợi, cứ canh chừng như vậy cả đêm.
Cho đến sáng ngày hôm sau, cô lại mua hai cái bánh bao thịt ngồi ở trạm xe.
Mặc dù cửa hàng tiện lợi 24h cũng có thể thấy tình hình ở cổng công ty, nhưng tầm nhìn không rộng rãi rõ ràng bằng trạm xe này, hơn nữa ngồi ở chỗ này mọi người sẽ không chú ý tới cô, chỉ cho là cô đang đợi xe.
Đợi thêm một buổi sáng vô ích, cuối cùng Nhiếp Nhiên quyết định không khổ sở chờ đợi nữa.
Cô nhìn cái cổng lớn không có chút động tĩnh kia, bắt đầu yên lặng tính toán trong lòng.
Mà đúng lúc này, một chiếc xe chở hàng vừa vặn chạy qua, dừng ở lối đi phía sau công ty.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy có hai người đàn ông mặc đồng phục công nhân bước ra khỏi xe, bọn họ mở thùng xe ra, lấy hết dây thừng ra.
Người công nhân trẻ tuổi chuyển dây thừng từ trên xe xuống, kêu mệt ngồi ở trên vỉa hè hỏi: “Thầy, tại sao gió lớn như vậy còn phải tới lau cửa kính tòa nhà lớn thế này? Không phải mệnh lệnh rõ ràng là cấm không cho phép làm việc trên cao sao?”
“Đúng vậy, là lệnh cấm rõ ràng, nhưng cậu không làm ông chủ sẽ không trả tiền, cấm có tác dụng gì.” Người đàn ông lớn tuổi chuyển hết những thứ đồ khác trên xe xuống, thấy học trò trẻ tuổi ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, ông ta giục, “Mau đi thôi, nhân lúc gió còn chưa lớn tranh thủ lau đi, lau xong rồi về.”
“Ông chủ này thật là không có nhân tính!” Cậu công nhân lẩm bẩm ném dây thừng trên xe xuống đất giống như phát tiết.
“Ông chủ mà có nhân tính thì đã không gọi là ông chủ rồi.”
Hai thầy trò vừa nói vừa bắt đầu chuyển đồ.
Hóa ra bọn họ là công nhân lau kính cao ốc.
Nhiếp Nhiên ở xa nghe hai người bọn họ nói chuyện xong, sau đó lại nhìn lên trên tầng, đã có tính toán trong lòng.
Cô không do dự đứng lên, giả vờ như đi vòng qua cổng lớn, sau đó nhanh nhẹn trốn vào lối đi ở cổng sau.
Mới vừa qua chỗ rẽ, cậu công nhân ôm một đống dây thừng kia đã lao đến, hai người suýt nữa va vào nhau.
May mà Nhiếp Nhiên lập tức nghiêng người, nhưng sau đó nghĩ lại, cô dừng lại, bị va ngã xuống đất.
Ông chú kia vốn đang định ôm đồ vào cửa sau công ty, lúc này nghe thấy tiếng cũng dừng lại, nhìn thấy học trò của mình xô ngã người ta, lập tức mắng: “Cái thằng nhóc này, sao đi đường cũng không nhìn thế? Làm người ta ngã rồi.”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, cô không sao chứ?” Cậu công nhân lập tức để dây thừng trong tay xuống, liên tục xin lỗi Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên cười nói: “A, không sao không sao, tôi không sao, là tôi không cẩn thận nên mới va vào anh, tôi không sao.”
Cậu công nhân thấy Nhiếp Nhiên không có ý trách cứ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy cô xinh đẹp thì ân cần nói: “Nào nào nào, tôi đỡ cô lên!”
“Cảm ơn anh.” Nhiếp Nhiên cười giơ tay ra.
Ông chú đứng ở phía xa thấy không có chuyện gì lớn, cũng yên tâm đi vào trong.
Nhiếp Nhiên thấy cả lối đi đã không có một bóng người, cô giả vờ như không đứng vững dùng sức kéo cậu công nhân kia, cái tay còn lại giống như là muốn bắt loạn, trong lúc vô ý bổ tay vào cổ cậu ta.
Cậu công nhân thấy cổ đau nhói, trước mắt tối sầm, ngất đi.
“Người tốt có báo đáp, anh ngủ một giấc đi.” Nhiếp Nhiên bò dậy, nhanh chóng cởi quần áo trên người cậu ta xuống, sau đó khoác vào người mình.
Cô giấu quần áo và ba lô của mình vào thùng xe, lại đội mũ an toàn của công nhân xây dựng vào, cúi đầu cõng một bó dây thừng bước nhanh vào cửa sau.
Cô vừa mới đi vào đã nghe thấy hai bảo vệ ở cửa sau lập tức lên tiếng gọi cô lại, “Đứng lại! Làm cái gì thế!”
Nhiếp Nhiên cúi đầu, đè giọng trả lời thành thật: “Lau cửa kính.”
Hai người bảo vệ cau mày, hình như bọn họ không nhận được chỉ thị có công nhân đến lau cửa kính thì phải?
“Mời cậu đưa thẻ công tác ra đây.”
Thẻ công tác?
Trong lòng Nhiếp Nhiên lập tức giật thót.
Chẳng lẽ ai vào đây cũng cần trình thẻ công tác để chứng minh thân phận của mình à?
Cô vốn tưởng là chỉ cần đi theo ông chú đó là có thể an toàn qua cửa.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Mau lấy thẻ công tác ra!” Hai bảo vệ thấy cô đứng im ở đó không nhúc nhích, không nhịn được thúc giục.
Nhiếp Nhiên lề mề mấy giây rồi thò tay vào túi làm như muốn lấy thẻ công tác.
Nhưng trong lòng cô đang tính toán, nếu như thật sự không được thì chỉ có thể chạy.
Cô sờ trong túi hai cái, đang định xoay người rời đi thì nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói, “Thằng nhóc kia, tôi nói mà, sao mai không thấy bóng dáng cậu đâu! Hóa ra là đi nhầm đường, đó là cửa vào công ty, chúng ta không đến đó, chúng ta phải lên sân thượng!”
Nói rồi ông ta xin lỗi hai người bảo vệ: “Ngại quá, cậu ta mới tới, lần đầu đi làm, không biết đường.”
“Mau đi đi.”
Trong lòng Nhiếp Nhiên thả lỏng một chút.
Hóa ra là mình đi nhầm đường mới bị chặn lại.
Cô cố làm ra vẻ bình tĩnh cõng hai bó dây thừng đi theo ông chú kia vào một con đường khác.
“Thằng nhóc này sao lại ngốc như vậy hả! Tôi đã nói là đi đường này rồi, cậu còn lao vào đó, cậu có biết người trong cao ốc này làm nghề gì không?! May mà tôi xuất hiện kịp thời, nếu không cậu cứ đợi mà bị kéo ra ngoài đánh chết đi.”
Ông chú đi ở phía trước không ngừng lải nhải, Nhiếp Nhiên đi ở phía sau cũng không lên tiếng, cứ lặng lẽ nghe dạy dỗ như vậy.
“Tôi nói cho cậu biết, chỗ này cậu nhất định phải cẩn thận, nên nhìn hay không nên nhìn cậu phải phân cho rõ, đừng có ngốc, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, tôi không cứu được cậu. Cậu nghe thấy chưa!”
“Vâng.” Nhiếp Nhiên thấp giọng đáp lại một câu.
Lúc này ông chú kia mới hài lòng tiếp tục đi tới phía trước.
Hai người một trước một sau lên sân thượng.
Vừa mới tới sân thượng, ông chú đưa lưng về phía Nhiếp Nhiên, vừa cố định dây thừng vừa dặn dò, “Mấy ngày trước xem nhiều lần như vậy, chắc cũng biết rồi chứ, hôm nay cậu lau cùng tôi, nhớ nhất định phải cẩn thận! Nếu ngã xuống thì tôi không cứu được cậu đâu, cậu biết...”
Chữ “chưa” còn chưa nói ra khỏi miệng, lúc quay người lại đã thấy một bóng dáng nhảy từ mép tầng lầu xuống.
Ông chú đang dạy dỗ bị dọa thót tim.
Đến khi hoàn hồn lại, ông ta vội vàng nhào qua nhìn, phát hiện bóng người dưới tầng đã vững vàng treo ở giữa không trung. Ông ta tức giận không ngừng giậm chân trên sân thượng, “Thằng nhóc này, sao lại nhảy nhanh như vậy, tôi có bảo cậu xuống không hả! Cậu kiểm tra chưa mà xuống như vậy! Có phải cậu bị điên rồi không!”
Nhiếp Nhiên treo ở giữa không trung, làm một động tác OK với bên trên.
Ông chú ở trên nhìn thấy, tức giận không biết làm thế nào, lẩm bẩm, “Thằng nhóc này bị dọa điên rồi à? Vừa rồi còn sợ muốn chết, bây giờ còn nhảy nhanh hơn mình!”
Nói rồi ông ta cũng buộc dây thừng, từ từ vòng qua sân thượng, dịch dần xuống.
Ông ta vừa đi xuống đã phát hiện trên những ô cửa kính kia vẫn còn một tầng bụi dày, không có bất cứ dấu hiệu lau chùi nào, phẫn nộ quát lên trong gió lớn, “Thằng này, cậu không lau sạch chạy xuống dưới làm gì, không làm tử tế tôi sẽ trừ lương cậu!”
Nhiếp Nhiên đã đi đến giữa cao ốc, cô không hề trả lời, dựa vào trí nhớ khi đó nhanh chóng đi xuống dưới.
“Này! Thằng nhóc kia có nghe thấy tôi nói không hả, cậu xuống dưới làm gì, chỗ đó cậu còn chưa lau đâu!” Ông chú không nhịn được quát to lên.
Nhiếp Nhiên coi như không nghe thấy, sau khi di chuyển mười mấy tầng, cuối cùng tìm được phòng làm việc của Hoắc Hoành.
Nhìn từ ngoài cửa sổ vào, bên trong không có ai.
Hơn nữa máy tính để bàn cũng đang tắt máy.
Chứng tỏ anh không có ở trong phòng làm việc.
Không ở công ty, vậy thì sẽ ở đâu?
Chẳng lẽ phải đến nhà họ Hoắc một chuyến thật à?
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lúc, dù sao đã biết Hoắc Hoành không ở đây rồi, vậy thì cũng không cần lãng phí thời gian nữa.
Cô thấp giọng hô với ông chú phía trên: “Thầy, em muốn đi vệ sinh.”
Ông chú phía trên thấy cậu ta không làm việc thì thôi, bây giờ lại còn đưa ra yêu cầu này, giận đến nỗi chỉ muốn ném cái giẻ lau trong tay xuống, “Cậu trừ lúc ăn không đi vệ sinh ra, lúc khác chỉ biết đi vệ sinh đi vệ sinh thôi! Đúng là giỏi trốn việc!”
Nhiếp Nhiên nhân lúc ông ta đang mắng, lại nhanh chóng leo lên.
Cô tháo dây thừng ra, đi xuống dưới.
Lúc đi ngang qua gara, cô thấy một khuôn mặt vừa xa lạ lại quen thuộc.
“Phải hơn một tuần tên kia chưa quay lại rồi? Lúc nào trở lại đây?” Người kia đứng ở đó hút thuốc, hình như là đang nói chuyện với người khác.
“Nghe nói là đi bàn chuyện hợp tác. Có điều tôi nghe thuộc hạ nói hắn giấu tất cả mọi người dẫn mấy người lén chạy tới thành phố W rồi.” Một giọng nói nhanh chóng vang lên bên cạnh.
Mặc dù cô không biết bọn họ đang nói đến ai, nhưng cô chắc chắn đã từng thấy hai khuôn mặt này ở đâu đó rồi, hơn nữa không chỉ một lần!
Nhiếp Nhiên ngồi xổm ở đó hồi tưởng lại, cuộc trò chuyện của bọn chúng cũng đang tiếp tục.
Người đàn ông hút thuốc lá đó hít một hơi thuốc, phun ra một làn khói, hỏi: “Đến chỗ đó làm gì?”
“Nghe nói là đi phát triển sản nghiệp mới cho công ty.” Người đàn ông đeo cà vạt bên cạnh cười trả lời.
“Đến nơi đó có thể phát triển được sản nghiệp gì?”
So với người đàn ông hút thuốc không hiểu, người đàn ông trung niên bên cạnh tỏ ra vô cùng sâu sắc, “Nghe nói mấy ngày nay Khôn gia của nước T sẽ tới thành phố W.”
“Nước T? Không phải chứ, thứ đó mà hắn cũng dám dính vào hả? Không muốn sống nữa à?” Người đàn ông hút thuốc lá kia hình như bị giật mình, thuốc lá trên tay cũng rơi xuống đất, “Công ty chúng ta chưa bao giờ động vào cái thứ đó.”
“Cậu không nghĩ xem hắn ở Hoắc thị bị chèn ép bao lâu rồi, còn không phản kích thì sẽ bị cho đi tàu bay giấy hoàn toàn. Dính vào cái thứ đó mặc dù nguy hiểm lớn, dễ chết, nhưng một khi trở mình sẽ là một sản nghiệp mới, lợi nhuận vô hạn. Phải biết mặc dù lần trước hắn lấy được lô hàng ở thành phố Z về, nhưng người bên kia lại bị bắt tại chỗ, suýt nữa bại lộ, đại ca không vui chút nào cả. Hắn còn không hành động thì sẽ xong đời.”
Hoắc thị… chèn ép… cho đi tàu bay giấy… thành phố Z… còn có một chữ cuối cùng: đại ca!
Những chữ quan trọng này lần lượt xếp hàng trong đầu cô.
Trong nháy mắt, cuối cùng cô cũng nhớ ra hai tên kia là ai!
Anh em của Hoắc Khải Lãng, chú của Hoắc Hoành!
Hồi đó cô nổ súng ở bên trong, những người đó đều ở đây, sau đó lại gặp bọn họ ở cuộc họp thường niên công ty.
Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn công, cô lại gặp được hai người này ở gara.
Cô đang thầm vui vẻ, nhưng đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ.
Không đúng!
Người bọn họ vừa nói bị chèn ép cho đi tàu bay giấy kia rõ ràng là Hoắc Hoành.
Nhưng mà…
Bọn họ nói anh đi làm cái gì?
Phát triển sản nghiệp của công ty?
Tức là bây giờ anh không ở thành phố A, mà ở thành phố W?
Đáng chết, tối hôm qua phí công đợi cả đêm rồi!
Cuộc đối thoại bên kia vẫn còn tiếp tục.
Nhiếp Nhiên chuyên tâm trốn ở sau thùng xe nghe trộm bọn họ nói chuyện.
“Đại ca biết không?”
“Sao có thể không biết, bây giờ A Báo A Hổ chết rồi, đại ca càng đề phòng với hắn, hận không thể canh chừng hắn cả lúc ngủ.”
Càng đề phòng sao?
Nhiếp Nhiên nghe đến chỗ này, chân mày không tự chủ được cau lại.
Liệu có phải là vì đề phòng anh hơn, cho nên Hoắc Hoành mới không dám gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng không?
Vậy há chẳng phải bây giờ tình cảnh của anh rất nguy hiểm à?
“Vậy đại ca không ngăn lại sao?”
Người kia như nghe được cái gì buồn cười lắm, xì một tiếng, “Ngăn lại? Đại ca là người mất hết tính người, mang tiền trở về thì mới là con trai, không mang được tiền về thì chẳng khác nào không khí! Huống hồ hồi đó bảo hắn quay lại cũng chỉ là muốn mượn hòn đá mài dao này mài dũa tính tình Hoắc Mân, để tương lai nó làm người thừa kế, ai ngờ có một ngày đá mài dao lại trèo lên.”
Tên kia không nhịn được nửa thật nửa giả cảm thán một câu, “Hắn đúng thật thật thảm, khó khăn lắm mới đánh bại được con trai trưởng Hoắc Mân, tự dưng lại mọc ra một Hoắc Chử danh không chính ngôn không thuận. Bây giờ Hoắc Chử chiếm thế thượng phong như vậy, không biết lần này hắn có thể trở mình hay không.”
“Ai biết, nếu lần này hắn có thể giải quyết được anh Khôn, vậy thì Hoắc thị lại có kịch hay xem rồi.”
“Haiz… lại sắp biến động rồi…”
“Đúng vậy, không biết năm nay có thể sống yên ổn không, dù sao chúng ta cũng phải cẩn thận bảo trọng.”
Hai người đứng ở đó đoán một lúc, khoảng mười phút sau mới lên xe rời đi.
Nhiếp Nhiên trốn ở phía sau thùng xe nghe thấy tiếng động cơ kia càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất, mới đi ra ngoài.
Khôn gia của nước T?
Nhiếp Nhiên lập tức trở về chiếc xe tải lau kính kia, thay quần áo xong, đeo túi xách rời khỏi đó.
Cô bắt một chiếc xe taxi, chạy thẳng tới một nơi.