Chương 1485.1ĐẤU GIÁ - SAO LẠI LÀ CÔ TA?! Cái gọi là tụ tập của cướp biển thật ra chính là đến cuối năm đám cướp biển ở các vùng biển sẽ tìm một chỗ tụ tập lại với nhau.
Trước kia là để đổi một số đồ dùng hằng ngày cùng với thịt dê, thịt bò… sau đó bắt đầu dần dần biến thành một dạng tụ tập khoe khoang thành quả gặt hái trong một năm của mình, cùng với chè chén say sưa thâu đêm.
Nghe cách nói của Phó lão đại, Nhiếp Nhiên biết ở đó thật ra chính là một cái chợ đen không chịu sự ràng buộc của luật pháp.
Cái gì cũng bán, cái gì cũng mua, chỉ cần có tiền có đồ là được.
Sáng sớm hôm đó, Phó lão đại dẫn hai người bọn họ lên thuyền từ sớm.
Trên đường đến nơi tụ họp, Phó lão đại vì không muốn để Hoắc Hoành thu hút sự chú ý nên bảo anh cởi Âu phục ra, mặc quần áo cướp biển bình thường vào.
Cả Nhiếp Nhiên cũng phải mặc quần áo đàn ông, cải trang thành thuộc hạ của hắn, cùng nhau bước vào đêm tụ tập của đám cướp biển.
Lần này Phó lão đại dẫn theo tổng cộng hơn hai mươi người, những người còn lại đều ở lại trên đảo, đề phòng công trình bị đình trệ.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành là khách quý, đương nhiên Phó lão đại sẽ không sắp xếp cho bọn họ làm việc, bọn họ được mời vào bên trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
Hôm nay thời tiết rất xấu, sóng cực lớn, thuyền bè không ngừng lắc lư.
Đồ trong khoang thuyền cũng đang không ngừng lung lay, phát ra tiếng va chạm.
Nhiếp Nhiên dựa vào khoang thuyền, nhắm chặt hai mắt, không nói một lời.
Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhìn cô, sợ cô xuất hiện hiện tượng say sóng.
“Sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?” Hoắc Hoành lo lắng hỏi.
Anh rất bội phục sức nhẫn nại của Nhiếp Nhiên, cho nên cô càng dửng dưng như vậy, anh càng cảm thấy hoảng sợ, càng hối hận tại sao lúc ấy ở trên giường mình lại đồng ý với yêu cầu của cô.
Đáng lẽ ra, anh nên nhân lúc cô ngủ đóng gói cô lại đưa lên máy bay, sau đó đưa về đơn vị mới đúng!
Nhưng nếu như vậy, đợi cô tỉnh lại rồi, liệu có tức giận trực tiếp ép phi công đưa mình quay lại rồi đánh cho anh một trận không?
Hoắc Hoành cảm thấy cô gái này thật sự… không dễ đối phó một chút nào!
“Em không sao.” Nhiếp Nhiên không mở mắt ra, trả lời.
Nhưng từ trong hành động của cô, Hoắc Hoành cảm thấy có cái gì đó bất thường. Cô còn không mở mắt ra, có phải là vì choáng không?
Bộ dạng say xe của cô trên đường đến cái thôn hồi đó vẫn sờ sờ ở trước mắt anh.
Anh lập tức xoay mặt cô qua, trầm giọng xuống, “Nói thật đi!”
Mặt Nhiếp Nhiên bị anh giữ lấy, cô khẽ cau mày mở mắt ra, “Anh bỏ em ra, nếu không em sẽ nôn vào mặt anh đấy.”
Lời này chính là thừa nhận trá hình.
Hoắc Hoành nghe thấy thế, trong lòng vừa tức vừa giận, “Tại sao em không nói sớm với anh là em say sóng?!”
Còn nhịn lâu như vậy, ngay cả một ngụm nước cũng không uống, không nói câu nào, thật là phục cô!
Đang nổi nóng, anh đột nhiên nghĩ tới hai ngày trước, “Mấy ngày trước lúc đi thuyền em có say không?!”
Không phải hôm đó lúc đi ra đảo cô cũng nhịn đấy chứ?
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không, hôm nay mới có một chút, có lẽ là sóng lớn quá.”
Hoắc Hoành lập tức đứng dậy, “Anh đi rót nước cho em.”
Nhưng bị Nhiếp Nhiên ngăn lại, “Không cần, coi như huấn luyện đi. Tương lai một ngày nào đó cũng sẽ gặp phải chuyện này thôi.”
“Em!” Hoắc Hoành thật sự bị lời này của cô làm cho không biết nên trả lời như thế nào.
Tương lai nếu như Nhiếp Nhiên có thể thuận lợi vào đơn vị đặc chủng, đúng là phải huấn luyện đủ kiểu, trong đó cũng không thể thiếu được huấn luyện trên biển.
Nhưng mà…
Cũng không nên huấn luyện vào lúc này.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như quả bóng xì hơi của cô, anh thật sự vô cùng đau lòng.
Thật muốn đấm cho mình một cái, nếu sớm biết sẽ như vậy, có bị cô đánh anh cũng sẽ không đưa cô ra ngoài mới đúng.
Đương nhiên, anh cũng càng thêm hận Phó lão đại, đang yên đang lành bắt mình ra ngoài xem cướp biển tụ tập cái gì!
Chờ chuyện lần này kết thúc, anh nhất định phải ném tên đó xuống biển cho cá mập ăn!
Anh nắm chặt tay Nhiếp Nhiên, muốn ôm cô, để cô dựa vào có thể thoải mái một lúc, nhưng mới giơ tay ra đã bị Nhiếp Nhiên từ chối.
“Đừng, lát nữa em sẽ nôn lên anh đấy.”
“Nôn thì nôn, anh không để ý. Bây giờ em thoải mái là quan trọng nhất.” Hoắc Hoành ôm cô vào lòng, sau đó xoa ấn huyệt hợp cốc ở gan bàn tay Nhiếp Nhiên.
Tuy nói không thể lập tức có hiệu quả, nhưng cũng dịu đi không ít.
Ít nhất Nhiếp Nhiên cảm thấy sự khó chịu và cảm giác chóng mặt không mạnh như vừa rồi nữa.
Anh cứ xoa bóp cho cô cả đường.
Nhiếp Nhiên ra khỏi khoang thuyền, hít sâu một hơi gió lạnh mới đè nén được cảm giác khó chịu kia xuống.
Chương 1485.2ĐẤU GIÁ - SAO LẠI LÀ CÔ TA?! Trên đường đi, cô nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện nơi này là một cái thôn nhỏ nghèo khổ lạc hậu mà đám cướp biển tụ tập.
Ở chỗ này, mặc dù cũng có người dân bình thường, nhưng đa số vẫn là cướp biển.
Hình như những người dân kia rất sợ hãi mỗi lần đám cướp biển kia tụ tập, vừa nhìn thấy cướp biển liền dẫn con của mình tản đi khắp nơi, sợ chọc tới bọn chúng.
Mà sự sợ hãi của bọn họ càng khiến những tên cướp biển này thêm phách lối. Lúc đi qua hàng quán, tự ý lấy đồ ăn như chốn không người, gặp đồ ăn không ngon còn đạp đổ cả tiệm, chửi bới ầm ĩ.
Đám dân thường bị dọa co rúc ở trong góc không dám nói gì. Thậm chí trẻ con cũng không dám khóc, chỉ có thể trốn ở trong lòng ba mẹ.
Trên đường, thỉnh thoảng Phó lão đại lại chào hỏi mấy tên cướp biển quen biết, cho đến khi bọn họ đi tới trước một cái nhà gỗ, thấy đám thuộc hạ của các thủ lĩnh cướp biển đều đứng ở cửa, cầm dao trong tay diễu võ dương oai.
“Ồ! Phó lão đại tới rồi.” Một người đàn ông đứng ở cửa được đông đảo thuộc hạ vây quanh nhìn thấy Phó lão đại tới, cười ha ha tiến lên đón.
Phó lão đại cũng lập tức phá lên cười, “Khổng lão đại, chúng ta đã một năm không gặp nhau rồi.”
Người đi tới chỗ Phó lão đại tên là Khổng Chấn Thiên, tuổi tác gần bằng Phó lão đại, để râu quai nón, mặc quần áo da.
Nhưng thứ khiến Nhiếp Nhiên ấn tượng sâu sắc là cái tay phải của hắn.
Ống tay phải của hắn trống không, có vẻ là bị chặt đứt.
Một người đàn ông bị chặt đứt tay phải, xem ra là một gã có rất nhiều kỳ tích.
Khổng Chấn Thiên đi tới, nhiệt liệt ôm Phó lão đại rồi vỗ vai hắn: “Đúng vậy, nhiều ngày không gặp như vậy, nhìn Phó lão đại rất có sức sống đấy, có lẽ lại làm một vụ lớn rồi hả?”
“Đâu có, tôi có làm lớn thế nào cũng không thể so sánh với Khổng lão đại được.” Ở trước mặt Khổng Chấn Thiên, Phó lão đại rất khiêm tốn.
Hai người trò chuyện mấy câu, Khổng Chấn Thiên lại chuyển tầm mắt lên người Hoắc Hoành.
Bởi vì vừa rồi hắn thấy hình như Phó lão đại rất nhiệt tình với anh, hơn nữa hai người còn đi sánh vai với nhau, không giống thuộc hạ chút nào.
“Đây là?”
Lúc này Phó lão đại mới nhớ tới Hoắc Hoành, vì vậy vội vàng giới thiệu với Khổng Chấn Thiên: “Người này đã cứu mạng tôi nên kết làm anh em với tôi, lần này nhân dịp tụ tập tôi dẫn đi cùng cho cậu ta mở mang tầm mắt.”
Khổng Chấn Thiên nghe thấy thế, không nhịn được nhìn Hoắc Hoành thêm mấy cái, “Cứu mạng Phó lão đại? Vậy bản lĩnh nhất định rất giỏi!”
Hoắc Hoành mỉm cười, “Đâu phải bản lĩnh gì, chỉ là trùng hợp thôi.”
Khổng Chấn Thiên nghe vậy lập tức phá lên cười, “Ha ha ha, tốt tốt tốt, có bản lĩnh lại còn khiêm tốn, Phó lão đại trong họa có phúc, tìm được một người anh em tốt cho mình rồi.”
Phó lão đại cũng rất đắc ý, “Đương nhiên! Đến bây giờ tôi vẫn không dám tin mình gặp vận may tìm được một người anh em tốt như vậy.”
“Chắc là anh bị đám lính kia hủy hang ổ, cho nên ông trời bồi thường cho anh rồi.”
Khổng Chấn Thiên giống như là an ủi hắn, nhưng thực ra là cố ý châm chọc hắn.
Dĩ nhiên Phó lão đại nghe ra được nhưng hắn không hề tức giận, “Ha ha ha, nếu thật sự như vậy, tôi tình nguyện bị đám lính kia phá hủy hang ổ một lần.”
Phải biết rằng Hoắc Hoành là Nhị thiếu của tập đoàn Hoắc thị đó!
Đừng nói đám lính kia phá hủy hang ổ của hắn một lần, cho dù hai lần hắn cũng nguyện ý!
Nhưng Khổng Chấn Thiên không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nghe hắn nói thế rất kinh ngạc.
Phó lão đại này bị điên rồi à?
Phó lão đại tình nguyện bị phá hủy hang ổ cũng muốn người anh em này?
Chẳng lẽ người này thật sự có chỗ nào giỏi giang lắm à?
Khổng Chấn Thiên lại quan sát Hoắc Hoành bên cạnh Phó lão đại mấy lần.
“Ồ? Vậy xem ra người anh em này rất được lòng Phó lão đại rồi.”
Phó lão đại tự hào nói: “Đương nhiên rồi! Có thể kết anh em với tôi, chỉ có mình anh ta thôi.”
Khổng Chấn Thiên thật sự không hiểu nổi Phó lão đại tự hào vui vẻ với chuyện này ở điểm nào, vì vậy chuyển chủ đề, “Tìm được một người anh em tốt dĩ nhiên đáng chúc mừng rồi, nhưng hôm nay bán đấu giá, không biết Phó lão đại tìm được đồ tốt gì? Hay là anh muốn đấu giá người anh em này của anh?”
“Làm sao có thể! Người anh em này của tôi là vô giá, đừng hòng ai muốn được!” Phó lão đại vung tay lên, dáng vẻ bảo vệ trẻ con.
“Vậy xem ra Phó lão đại có sự chuẩn bị khác rồi.”
“Đương nhiên, đến lúc đó tôi lấy ra cho anh mở mang tầm mắt.”
“Được, vậy lão Khổng tôi sẽ đợi.”
Ngoài miệng Khổng Chấn Thiên nói là rất mong đợi, nhưng trong lòng lại rất coi thường, cảm thấy Phó lão đại vừa bị đám lính kia phá hang ổ, đâu có thể lấy ra được cái gì ghê gớm.
Hai người lại hàn huyên một lúc rồi dẫn thuộc hạ đi vào.
Chương 1485.3ĐẤU GIÁ - SAO LẠI LÀ CÔ TA?! Trong phòng khách có một cái bục rất lớn, phía dưới là đủ loại bàn ghế, trên bàn để đầy bia, rượu.
Có một vài tên đến sớm đã chúc tụng nhau ầm ĩ. Bọn chúng vừa nâng ly, vừa lắc lư theo giai điệu của ca khúc lỗi thời gì đó. Còn có mấy người ngồi chơi đoán số uống rượu, cũng có người thì chơi tú lơ khơ. Trong phòng loạn hết cả lên.
Hoắc Hoành lo lắng cho sức khỏe của Nhiếp Nhiên, lại thêm trong phòng này ồn ào như vậy, anh sợ cô sẽ không thoải mái, vì vậy nhân lúc Phó lão đại không chú ý, nói với cô: “Nếu em cảm thấy không thoải mái có thể đi ra ngoài đi dạo một chút.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không cần, nơi này không đi linh tinh thì hơn.”
Hoắc Hoành cảm thấy cô nói có lý bèn nói: “Vậy nếu em cảm thấy không thoải mái thì nói với anh.”
“Em không sao, không cần quá lo lắng.” Nhiếp Nhiên cười, đi theo phía sau anh.
Phó lão đại bảo Hoắc Hoành chơi cùng, đồng thời bảo các anh em bắt đầu chè chén say sưa.
Hoắc Hoành dẫn Nhiếp Nhiên tìm một nơi tương đối yên tĩnh để ngồi, nhìn cảnh tượng thác loạn trước mắt.
“Dạ dày vẫn không thoải mái à?” Hoắc Hoành ghé sát tai Nhiếp Nhiên hỏi.
“Em không sao rồi.” Nhiếp Nhiên trả lời.
Hoắc Hoành sợ cô lại lừa mình, nhìn kĩ cô dưới ánh sáng, phát hiện sắc mặt cô dịu hơn thật, không còn dọa người như vừa rồi nữa, anh mới yên tâm.
Sắc trời bên ngoài nhà càng lúc càng tối.
Trong thôn đã không còn ai lang thang ở bên ngoài nữa.
Nhà nhà đều yên tĩnh ăn tối.
Chỉ có trong cái nhà này là náo nhiệt muốn bung cả nóc.
Nhiếp Nhiên nhân lúc mọi người không chú ý chạy đến phòng bếp một vòng, tìm cho mình và Hoắc Hoành ít đồ ăn.
Hai người ăn ít đồ, uống canh nóng, lập tức thoải mái hơn hẳn.
Rất lâu sau, đến khi bóng đêm ngoài cửa sổ đã hoàn toàn kéo đến, có một người tắt nhạc đi, đi từ bên dưới lên trên bục.
Lần này đám cướp biển uống bia rượu đang điên cuồng lắc lư kia đều yên tĩnh lại.
Tất cả đều ngồi về chỗ của mình, có một số tên thuộc hạ thì đứng ở sau lưng lão đại nhà mình.
Tên trên bục đưa tay ra hiệu, “Yên lặng, yên lặng! Mọi người yên lặng nào! Bây giờ chúng ta đã chơi thỏa thuê rồi, tiếp theo chính là đại hội đấu giá mỗi năm một lần của chúng ta. Tôi tin rằng mọi người đều hiểu quy củ rồi, ai ra giá cao thuộc về người đó, hoặc là dùng thứ tương đồng để đổi, nếu thật sự không có tiền thì đánh nhau cũng được, chỉ một câu thôi, ai thắng là của người đó!”
Người đàn ông kia cầm micro giá rẻ nói.
Micro thỉnh thoảng phát ra tiếng the thé chói tai, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của đám cướp biển bên dưới.
Vừa nghe đến đại hội đấu giá, ai cũng cao hứng vỗ tay hoan hô.
Người đàn ông trên bục búng tay một cái, một tên thuộc hạ bê cái hộp từ bên dưới lên.
“Món đầu tiên là của Ô lão đại. Đây là cái đồng hồ đeo tay làm bằng vàng anh ta cướp được từ một chiếc thuyền buôn.”
Nói rồi hắn mở cái hộp kia ra.
Một cái đồng hồ đeo tay vàng rực ở trong cái hộp, ánh sáng chiếu lên nhìn vô cùng phú quý.
Mọi người nhìn thấy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Vàng?”
“Vàng thật à?”
Người thứ nhất nhanh chóng bắt đầu ra giá, “Tôi trả năm trăm nghìn.”
Ngay sau đó người thứ hai nói: “Sáu trăm nghìn.”
“Bảy trăm nghìn!”
“Tôi trả tám trăm nghìn!”
“Chín trăm nghìn.”
“Một triệu!”
“Một triệu mốt.”
“Một triệu hai.”
Con số đang không ngừng tăng lên, rất nhiều người đến một triệu đã dừng tay, chỉ có mấy tên cướp biển nhiều tiền vì thể hiện tài lực của mình, không tiếc tốn hơn một triệu đi mua một cái đồng hồ vàng.
Đúng lúc này, Khổng Chấn Thiên đột nhiên vỗ bàn một cái, rống lên, “Một triệu rưỡi!”
Mấy tên cướp biển còn lại lập tức im lặng.
Một triệu rưỡi mua một cái đồng hồ vàng, thật sự là không đáng lắm.
“Một triệu rưỡi, còn ai nữa không?” Người đàn ông trên bục thấy xung quanh không có ai tiếp tục hô giá thì nói:
“Một triệu rưỡi lần thứ nhất.”
“Một triệu rưỡi lần thứ hai.”
“Một triệu rưỡi lần thứ ba. Chốt giá!”
“Chiếc đồng hồ đeo tay vàng này đã thuộc về Khổng lão đại của chúng ta! Chúc mừng.”
Khổng Chấn Thiên rất dương dương đắc ý lên bục trả tiền cầm cái đồng hồ đeo tay bằng vàng kia về.
Chương 1485.4ĐẤU GIÁ - SAO LẠI LÀ CÔ TA?! Lúc đi xuống, Phó lão đại giơ ngón tay cái lên với hắn, “Lão Khổng thật đúng là lợi hại!”
“Khách sáo rồi.” Khổng Chấn Thiên cười ha ha xua tay, ngồi về chỗ của mình.
Phó lão đại ở bên cạnh thỉnh thoảng liếc trộm cái đồng hồ vàng kia.
Từ lần bị đám binh lính kia tiêu diệt hang ổ, bọn chúng đã trắng tay. Tuy đã có giao ước với Hoắc thị, cũng được chu cấp đồ dùng hằng ngày, nhưng bọn chúng chẳng có chút đồ trang sức vàng bạc nào.
Ngày nào cũng miệt mài xây kho vũ khí, thời gian đâu mà đi cướp đồ, đem con heo đến đã là không tệ.
Nhưng bây giờ xem ra may mà hắn không vác heo đi, không thì ê mặt.
Nhiếp Nhiên đứng ở sau lưng Hoắc Hoành thấy đám người kia rao hàng hết món này đến món khác, cảm thấy rất buồn cười.
Một đám cướp biển ngồi ở chỗ đó giả làm thân sĩ đấu giá đồ đạc, nhìn thế nào cũng cảm thấy giàu có hoan hỷ.
Có điều cách làm lịch sự này cũng không giữ được lâu, lúc món đồ đấu giá thứ tư của Phó lão đại xuất hiện đã gây ra chấn động không nhỏ.
Người đàn ông trên bục cầm micro nói với giọng thoáng coi thường, “Món đồ đấu giá thứ tư là của Phó lão đại, là một cái đĩa cướp được từ trong tiệc rượu cao cấp trên thuyền.”
Người ở dưới bục lập tức lộ vẻ nghi ngờ nhỏ giọng thảo luận.
“Cái đĩa?”
“Cái đĩa này có thể dùng để làm gì?”
“Cái đĩa này ai chẳng có, có thể đắt đến thế nào? Chẳng lẽ nạm vàng à?”
Trong lúc đám người kia xì xào bàn tán, người đàn ông trên bục vén tấm vải đỏ lên, một cái đĩa bề ngoài sứt mẻ hiện ra trước mắt mọi người.
Một lão đại ngồi đối diện khinh thường nói: “Phó lão đại, anh đang làm cái gì thế? Không phải là vì bị đám lính kia đánh cho không dám cướp đồ nên đem cái đĩa này ra lừa người đấy chứ?”
“Đúng thế, tuy chúng tôi quê mùa, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cái đĩa nát này bếp chỗ chúng tôi đầy!”
Tất cả mọi người nhìn thấy cái đĩa nhiều vết nứt như vậy liền cười nhạo. Còn có mấy tên thuộc hạ nhiều chuyện bắt đầu huýt sáo.
“Cái gì mà đĩa nát! Anh còn nói linh tinh có tin tôi đánh anh không!” Phó lão đại tức giận nói với người kia.
Thật ra lúc nói lời này, trong lòng hắn cũng không chắc chắn lắm.
Là Nhị thiếu nói cái đĩa này đáng tiền, nhưng rốt cuộc có đáng tiền hay không, chính hắn cũng không biết.
Tên thủ lĩnh cướp biển đối diện kia dường như không quan tâm đến lời hắn, lên tiếng châm biếm: “Ồ! Phó lão đại không đánh lại được lính, lại chạy đến đây nổi giận à?”
“Ha ha ha ha...”
Người xung quanh lập tức cười lớn khiến Phó lão đại ngượng tím mặt. Hắn nghiến răng nghiến lợi, cố nhịn.
Đúng lúc này, Hoắc Hoành lại đột nhiên lên tiếng, “Ai nói đây là cái đĩa nát? Chỉ có người chưa từng thấy đồ tốt mới nói như vậy.”
Chưa từng thấy đồ tốt?
Tên thủ lĩnh cướp biển cười lớn kia nghe thấy thế, chân mày lập tức dựng lên, đập mạnh lên bàn, đứng lên, “Mẹ kiếp mày nói ai hả! Ai chưa từng thấy đồ tốt! Đồ trang sức bằng vàng ông đây cướp được còn nhiều hơn cơm thằng oắt con mày ăn! Có tin tao lấy một đống vàng ra đập chết mày không!”
Hoắc Hoành không hề giận, anh vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: “Cái đĩa này gọi là đĩa sợi vàng, nổi tiếng với hoa văn rạn nứt, cả tổng thể không mang theo bất cứ quy luật nào, là đồ sứ quan trọng nhất từ con đường tơ lụa ngày trước đến vùng Trung Á, có ý nghĩa sưu tầm cực lớn, giá trị của nó không phải là thứ mà tiền có thể mua được.”
Tên lão đại đối diện khinh thường hừ một tiếng, “Con đường tơ lụa cái gì, Trung Á cái gì, một cái đĩa nát mà chém gió ra như vậy, mày nghĩ tao mù à? Ông đây chỉ nhận vàng bạc!”
Hoắc Hoành khẽ mỉm cười, cho dù anh mặc quần áo cướp biển bình thường nhưng vẫn không che giấu được khí chất hào hoa phú quý trên người anh, “Anh không hiểu, không có nghĩa là nó không đáng tiền, chỉ có thể nói anh không có tư cách có nó mà thôi.”
Tên kia bị anh hạ thấp giá trị như vậy lập tức nổi giận, “Mày nói cái gì?!”
Hoắc Hoành ngước mắt lên, “Cái đồng hồ đeo tay của Khổng lão đại kia, anh theo đến một triệu hai đã dừng, chẳng lẽ có tư cách có cái này à? Giá trị của nó là một trăm cái đồng hồ đeo tay bằng vàng cũng không thể sánh bằng.”
Một trăm cái?
Một cái đồng hồ đeo tay đã một triệu rưỡi, một trăm cái không phải là... trăm triệu à?
“Shhh...”
Cái đĩa nát này thật sự có giá trị lớn như vậy sao?
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn cái đĩa đã chuyển từ khinh thường thành khiếp sợ và kinh ngạc.
Cái đĩa tiền tỉ, trời ơi!
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Phó lão đại rốt cuộc đã cướp cái thuyền gì thế?
Mà đám thuộc hạ đứng sau lưng Phó lão đại cũng đều bị dọa ngẩn ra tại chỗ.
Ban đầu bọn chúng cũng cho rằng đây là một cái đĩa nát nên mới cầm đi đựng đồ ăn thôi.
Bây giờ Nhị thiếu nói giá trị mấy trăm triệu.
Ai cũng đứng ở đó nhìn chằm chằm cái đĩa đã từng dùng để đựng đồ ăn kia mà quên cả thở.
Lúc mọi người đang vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc với cái đĩa này, Hoắc Hoành lại lên tiếng.
“Phó lão đại, tôi nói rồi, cái đĩa này anh giấu riêng đi là được, không phải ai cũng nhìn ra được đâu.”
Chương 1485.4ĐẤU GIÁ - SAO LẠI LÀ CÔ TA?! Phó lão đại vốn cho là lần này phải ảo não rời đi, không ngờ Nhị thiếu ra tay một cái, tình thế lập tức thay đổi.
Dưới ánh mắt ám chỉ của Hoắc Hoành, hắn hoàn hồn lại, ho nhẹ mấy cái rồi ngồi ngay ngắn lại, “Vấn đề là, đây đã là cái kém nhất tôi cướp được rồi, cái...”
Hắn muốn theo lời Hoắc Hoành phóng đại lên một chút, nhưng vừa mở miệng ra đã ngắc ngứ. May mà Hoắc Hoành kịp thời đỡ lời: “Tôi biết anh muốn nói cái đĩa thời Tống đó.”
Phó lão đại như vớ được phao cứu sinh, gật đầu lia lịa, “Đúng đúng đúng! Cái đĩa kia còn vô giá hơn cái này, cậu nói xem, tôi có thể lấy ra sao!”
Hai người kẻ tung người hứng, người xung quanh nghe mà kinh hồn bạt vía.
Người đàn ông trên bục sau khi nghe xong, ánh mắt nhìn cái đĩa kia hoàn toàn thay đổi, lời nói cũng rất dè dặt, “Vậy... cái đĩa sợi vàng này ai trả giá đây?”
“...”
Bên dưới vô cùng yên tĩnh.
Ai dám hô, một trăm triệu đấy, bọn chúng lấy đâu ra?
Thấy người xung quanh đều đang nhỏ giọng thảo luận nhưng không có một ai ra giá, Phó lão đại nhân cơ hội đến gần Nhị thiếu, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi cậu nói rốt cuộc có phải là thật không? Thật sự là một trăm triệu à?”
Hoắc Hoành dửng dưng nói: “Đương nhiên là giả rồi. Mặc dù cái đĩa đó có giá trị sưu tầm, nhưng không đáng với con số này.”
“Vậy bao nhiêu?” Phó lão đại hỏi.
Hoắc Hoành hờ hững trả lời: “Mấy nghìn tệ, hàng nhái cao cấp.”
Phụt.
Mấy nghìn tệ!
Anh lại có thể chém gió ra con đường tơ lụa và khu Trung Á gì đó, còn có giá thị trường một trăm triệu.
Phó lão đại thật sự phục trình độ chém gió không chớp mắt của anh!
Chẳng trách mọi người đều nói không gian trá không phải thương nhân, quả nhiên là như vậy!
“Vậy cậu còn bảo tôi đem nó ra!” Phó lão đại tận lực thấp giọng tức giận nói.
“Tôi tưởng các anh chỉ chơi quanh quanh một vạn, ai biết các anh chơi lớn như vậy chứ.” Hoắc Hoành tỏ vẻ rất “vô tội”, làm Phó lão đại nghẹn họng không nói lại được.
Nhiếp Nhiên vì ở gần nên cũng nghe được một chút, trong lòng cười mắng Hoắc Hoành đúng là phát huy trình độ gian thương đến mức cao nhất.
Đúng lúc này, cái bàn bên cạnh đột nhiên có người hô to một tiếng, “Để tôi!”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn người đó.
“Khổng lão đại?”
Phó lão đại quay đầu qua nhìn, phát hiện là Khổng Chấn Thiên thì kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Tôi ấy mà, không có tiền tỉ, nhưng tôi cũng đã từng có được một món bảo bối. Trước kia không lấy ra chính là cảm thấy không thứ gì có thể so sánh với nó, bây giờ người anh em của Phó lão đại nói như vậy, tôi muốn thử xem.” Khổng Chấn Thiên vừa nói vừa lấy cái dây đỏ trong cổ mình ra.
Phó lão đại dịch lại gần xem, “Đây không phải là một miếng ngọc sao!”
Theo lời phóng đại vừa rồi của Hoắc Hoành, miếng ngọc này trị giá một trăm triệu.
“Không, đây là ngọc hàm.” Lúc này, vẻ mặt Hoắc Hoành bỗng trở nên thận trọng.
Phó lão đại nghe không hiểu liền hỏi: “Đó là cái gì?”
“Chính là ngọc đặt ở trong miệng người chết.”
Hoắc Hoành vừa dứt lời, Phó lão đại vừa nãy dịch lại gần xem lập tức nhảy lên, trốn sang bên cạnh, “Mẹ kiếp! Khổng lão đại anh điên rồi à, cầm cái đồ xui xẻo như vậy coi như bảo bối giấu trong cổ suốt ngày.”
Chương 1485.6ĐẤU GIÁ - SAO LẠI LÀ CÔ TA?! Nhưng Hoắc Hoành thì không né tránh mà nhìn kĩ miếng ngọc kia rồi nói: “Người cổ đại sau khi chết đều sẽ bỏ gạo, trân châu, vỏ sò... vào trong miệng, nhưng chỉ có quý tộc mới có thể bỏ ngọc, đồng thời chạm trổ thành hình con ve, ve đào lỗ dưới đất chui lên, cho nên ngụ ý là người chết có thể ‘lột xác’ sống lại, tiếp diễn linh hồn. Miếng ngọc hàm này có kỹ thuật điêu khắc mạnh mẽ, sắc sảo, đường nét lại cực kì đơn giản, có tên là ‘Hán Bát Đao’, hơn nữa ngọc sáng long lanh, không phải là thứ ngọc bình thường có thể so sánh. Nếu như tôi không đoán sai, chắc là từ mộ của vua chúa nào thời Hán.”
Anh nói một tràng dài, vẻ mặt Khổng Chấn Thiên đối với Hoắc Hoành từ lưỡng lự lúc đầu biến thành kính phục, “Ha ha ha, Phó lão đại, người anh em này của anh thật là tinh mắt!”
Sở dĩ hắn lấy thứ này ra, chính là muốn khảo nghiệm xem rốt cuộc Hoắc Hoành đang nói linh tinh hay đúng là như vậy thật.
Bây giờ khảo nghiệm rồi, hình như đúng là một nhân tài.
Hoắc Hoành cười, “Không dám, có điều tôi rất kinh ngạc, sao Khổng lão đại lại có được thứ này?”
Khổng Chấn Thiên nghịch miếng ngọc hàm vẫn mang nhiệt độ cơ thể của hắn trong tay, cười rất đắc ý, “Nói ra đúng là trùng hợp, cái kẻ trộm mộ đó chạy tới biển thì vừa vặn được tôi cứu giúp, vì vậy hắn đã tặng cái này cho tôi.”
Hắn nói hay như vậy, nhưng trên thực tế người ở đây đều biết tính tình và diễn xuất của Khổng Chấn Thiên, hắn đâu có nhân từ đến thế.
Chắc chắn là tên trộm mộ đó bị dính đòn hiểm nên mới phải nộp đồ tốt lên.
“Vậy Khổng lão đại đúng là tích đức nên có được thiện duyên rồi.” Chắc chắn Hoắc Hoành cũng biết nhưng chuyện này chẳng liên quan đến anh, anh cứ khen một câu chẳng mất gì.
“Thế nào, tôi xứng với cái đĩa chỉ vàng kia chứ?” Khổng lão đại nhếch mép chỉ miếng ngọc hàm trong tay mình hỏi.
Hoắc Hoành nhìn Phó lão đại cách xa tám mét, “Xứng thì xứng, nhưng thấy Phó lão đại thế này, hình như không muốn lắm rồi.”
Phó lão đại đứng ở phía xa chửi ầm lên: “Đây là đồ của người chết, tôi có thể muốn à!”
“Phó lão đại, Khổng lão đại đã rất có thành ý mang đồ ra đổi với anh, tuy giá trị không bằng cái đĩa sợi vàng kia, nhưng bởi vì là từ lăng mộ của vua nên rất có giá trị sưu tầm.” Hoắc Hoành tốt bụng nhắc nhở một câu.
Nhưng Phó lão đại vẫn cảm thấy đồ kia thật sự quá xui xẻo, “Không được không được, tôi thà lấy cái đồng hồ vàng còn hơn lấy cái này, đây là đồ của người chết!”
“Bây giờ tất cả đồ cổ cái nào không phải từ tay của người chết truyền lại.” Khổng Chấn Thiên thấy Phó lão đại không muốn như vậy, lại nói: “Chẳng lẽ cái đĩa của anh không phải là truyền từng đời lại à?”
Phó lão đại hừ hừ nói: “Nhưng... đồ của anh là chuyên dùng cho người chết, sao có thể giống nhau! Quá xui xẻo!”
Hai người giằng co không ngừng, cuối cùng Hoắc Hoành lại đưa ra ý kiến, dùng cái đồng hồ vàng kia đổi lấy cái đĩa.
Ở trong mắt đám người kia, Phó lão đại không khác gì kẻ ngu.
Nhưng ở trong lòng Phó lão đại, Khổng Chấn Thiên mới là kẻ ngu.
May mà lúc giao dịch Hoắc Hoành nói cái gì mà nghìn vàng khó mua được niềm vui, mới tránh bị đám người kia nghi ngờ để buổi đấu giá tiếp tục.
Chương 1485.7ĐẤU GIÁ - SAO LẠI LÀ CÔ TA?! Sau món đồ một trăm triệu của Phó lão đại, những món đồ đấu giá sau đó đều trở nên thua kém rất nhiều. Tâm trạng của mọi người cũng không hào hứng như vừa rồi nữa.
Trải qua mấy vòng đấu giá, người đàn ông trên bục thấy đám người bên dưới mất hết hứng thú, vì thế không thể không xoa dịu và thúc đẩy bầu không khí, bắt đầu vòng thứ hai.
“Được rồi được rồi, qua vòng đấu giá thứ nhất, tiếp theo thứ thu hút nhất nhất nhất chính là nhóm đồ đấu giá thứ hai!”
Sau khi nói xong, hắn đưa mắt ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ, yêu cầu bọn chúng mau chuẩn bị.
Đám người phía dưới nghe thấy nhóm đồ thứ hai, ai cũng hoan hô.
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đều không hiểu. Có cái gì mà kích động chứ?
Lúc đó, đám người kia chuyển từng cái rương bị phủ vải đỏ kín mít lên. Nhìn điệu bộ kia thì không giống như nhóm đồ đấu giá đầu tiên.
Nhiếp Nhiên nhìn cái rương lớn kia, trong lòng mơ hồ hiểu ra.
Chỉ sợ những thứ bị nhốt ở trong lồng sắt kia là động vật hoặc là người!
Quả nhiên, lúc tấm vải đỏ được vén lên, trong lồng là những cô gái và một vài cậu bé đẹp trai.
Bọn họ đều có một đặc điểm, chính là rất yếu ớt.
Nếu không phải ngực vẫn hơi phập phồng thì thật sự tưởng là người chết.
Bọn họ đều nằm ở đó, quần áo miễn cưỡng che đậy thân thể, nhìn vô cùng nhếch nhác.
Nhưng càng nửa kín nửa hở như vậy mới càng khiến đám cướp biển bên dưới đỏ mắt.
Da thịt trắng nõn khiến bọn chúng không nhịn được nuốt nước miếng.
Phó lão đại mới vừa có được một cái đồng hồ vàng, tâm trạng rất vui vẻ, hắn thấp giọng nói với Hoắc Hoành: “Những người phụ nữ này đều được các lão đại chọn lựa kĩ lưỡng, đều là mỹ nữ hàng đầu! Thế nào, có thích không? Nhị thiếu? Chỉ cần cậu thích, bao nhiêu tiền tôi cũng mua cho cậu! Coi như là tạ ơn vừa rồi cậu đã giúp tôi.”
Hoắc Hoành chỉ quét mắt qua mấy cái lồng trên bục rồi bình thản nói: “Cảm ơn Phó lão đại, tạm thời tôi vẫn chưa ưng ai.”
Lúc nói lời này, anh khẽ liếc Nhiếp Nhiên bên cạnh, muốn xem cô cảnh cáo mình bằng ánh mắt ghen tuông không.
Rất đáng tiếc, không có!
Cô đang nhìn chằm chằm vào đám người trên bục.
Không biết cô nhìn những người phụ nữ trong lồng đến ngẩn người, hay là những cậu con trai còn yếu đuối hơn phụ nữ kia.
Hoắc Hoành vô cùng buồn bực!
Phó lão đại đâu biết suy nghĩ của anh, vẫn sảng khoái nói: “Không có gì, lát nữa còn có nhóm hàng thứ ba thứ tư, không vội.”
Đám cướp biển ở đây lúc nhìn thấy những cô gái kia, căn bản không nhịn được, mấy tên lão đại điên cuồng bắt đầu sôi sục lên.
Ngay cả Phó lão đại cũng không ngoại lệ.
Hắn dùng cái đồng hồ vàng đổi lấy một cô gái tóc vàng mắt xanh.
Cô gái đó ngã xuống không nhúc nhích, Phó lão đại cười lớn khiêng cô ta xuống, vô cùng cao hứng.
Ngay cả những tên thuộc hạ cũng vui vẻ huýt sáo.
Duy chỉ có Nhiếp Nhiên là không có một chút phản ứng nào.
Phó lão đại vung tay lên, “Ha ha ha, xem cái đám háu ăn này đi! Được rồi được rồi, đến lúc tao chơi xong rồi sẽ thưởng cho chúng mày.”
Câu nói này làm cho đám thuộc hạ sau bàn gào rú lên, nhưng cũng đồng thời phán tội chết cho cô gái này.
Tạm không nhắc đến những người đàn ông trên đảo, chỉ riêng lần này Phó lão đại đã dẫn hai mươi tên đến.
Hai mươi!
Cô gái này làm sao có thể chịu được sự hủy hoại như vậy.
Nhiếp Nhiên rất rõ ràng, cô gái này sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
Mấy cô gái sau đó cũng được thuận lợi mua đi.
Bọn họ không hề phản kháng, vô cùng ngoan ngoãn, dường như đã sớm dự liệu được sống chết của mình.
Cho đến khi Nhiếp Nhiên tưởng là mua xong rồi, vụ tụ tập này sẽ kết thúc thì lại đột nhiên nghe thấy trên bục “ai ui” một tiếng, sau đó tên lão đại ngồi ở đối diện Hoắc Hoành ngã xuống, làm cho đám người ở đây đều ngẩn ra.
“Ha! Cô em này thật mạnh mẽ, đã như vậy rồi còn dám đá anh!” Tên lão đại kia không tức giận, bò từ dưới đất dậy, còn cười thô bỉ, “Mạnh lắm, không tệ không tệ!”
“Mày… cút cho tao…” Cô gái bên cạnh cách đó không xa đang cố gắng chống cơ thể yếu ớt lên, giọng thều thào.
Đây là người đầu tiên trong nhóm hàng đấu giá dám phản kháng, khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được nhìn thêm một cái.
Cô gái này thật quen!
Có cảm giác đã từng gặp ở đâu đó rồi!
Là ở đâu?
Nhiếp Nhiên rất tin tưởng vào trí nhớ của mình, sẽ không sai được. Cô nhìn chằm chằm người nằm trên mặt đất, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
Từng gương mặt lướt qua trong đầu, cuối cùng cô đã nhớ ra rồi!
Là cô ta!
Cô gái ngồi ở cạnh mình trên máy bay đến thành phố A!
Khí thế lạnh giá trên người cô ta, đến bây giờ Nhiếp Nhiên vẫn nhớ rất sâu sắc.
Nhưng tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ là cái thuyền cô ta đi bị cướp rồi cô ta cũng bị bắt à?
Không thể nào!
Cô gái này nhìn là biết không phải là con gái bình thường, sao có thể dễ dàng bị bắt như vậy?
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại nhìn cô gái trên bục, yên tĩnh chờ xem tiếp theo cô ta sẽ làm gì.