Chương 1538.1CÔ TA ĐANG LÀM GÌ? - ĐÀM PHÁN Cô đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm lối đi ở chỗ rẽ một lúc lâu.
Đầu lối đi có những sợi chỉ bạc nhỏ mảnh, ở trong bóng tối lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Những sợi chỉ bạc kia thiết kế rất khéo léo, vừa vặn ở vị trí đầu người.
Cô nghĩ, kiến trúc sư muốn mượn hai lần hồng ngoại để phân tán suy nghĩ của người xâm nhập, đến khi người đó sống sót sau tai nạn đi qua, có lẽ cả đầu sẽ bị cắt thành từng miếng.
Nhiếp Nhiên không thể không cảm thán, kiến trúc sư này đúng là biết nắm bắt tâm lý con người.
Vừa rồi suýt nữa cô đã chết dưới những sợi chỉ bạc này.
Sau khi nghiêm túc quan sát cẩn thận một lúc, chắc chắn không có những sợi chỉ bạc khác, cô mới khom người tránh những sợi chỉ bạc cực nhỏ phía trên, sau đó đi vào bên trong.
Càng đi vào trong, cô càng phát hiện cửa kính của những kho hàng kia đều bị khóa chặt, cửa kho hàng đều dùng khóa mật mã.
Lúc này trên tay Nhiếp Nhiên không có công cụ gì để trông cậy vào nên không có cách nào tiến vào được cả.
Cô chỉ có thể xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong.
Theo suy đoán của cô, chắc là bên trong vẫn chưa hoàn toàn làm xong. Bởi vì cô phát hiện trên mặt đất có mấy hố nhỏ, chắc là định lắp cái gì ở đó.
Âm thầm ghi nhớ vị trí của mấy cái hố nhỏ kia, cô mới tiếp tục đi đến cái kho hàng thứ hai.
Nhà kho này có tổng cộng bốn kho hàng nhỏ, Nhiếp Nhiên theo trí nhớ đi quan sát tất cả.
Trừ ba ải ban đầu kia, phía sau có thể coi là thông suốt không trở ngại gì.
Có điều trên đường đi, cô phát hiện trên mặt đất có rất nhiều chỗ mấp mô, kích thước phân bố đều đặn, hơn nữa vị trí cũng giống nhau như đúc.
Những cái hố nhỏ này rốt cuộc là để làm gì?
Nhiếp Nhiên không thể nào đưa ra suy đoán chuẩn xác được.
Cô đi dạo quanh cả kho hàng một lần, phát hiện mỗi một cơ quan trong kho hàng này đều vô cùng tinh vi, nhưng cũng không có nhiều như trong tưởng tượng, ít nhất cô cảm thấy hoàn toàn không cần tốn thêm một tháng để làm.
Vậy thì đám kiến trúc sư kia mãi mà không chịu kết thúc, rốt cuộc còn muốn làm cái gì ở đây nữa?
Chẳng lẽ là để đào những cái hố này à?
Cô nhìn cái kho hàng khổng lồ trước mặt, chân mày khẽ cau lại.
Sau khi đi dạo nửa tiếng ở kho vũ khí đạn dược, Nhiếp Nhiên lại theo đường cũ trở về. Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần thứ hai rời đi rõ ràng tốc độ của cô nhanh hơn rất nhiều.
Đến khi thật sự an toàn rút lui ra khỏi kho vũ khí đạn dược, cô đi đến căn phòng nhỏ của hai kiến trúc sư đó, yên lặng trả chìa khóa và kính về lại chỗ cũ.
Sau đó cô lại lặng lẽ lui ra.
Giống như tất cả chưa hề xảy ra.
Mà hai kiến trúc sư đang ngủ say kia căn bản không biết đã có người xâm phạm vào kho vũ khí đạn dược.
Lúc Nhiếp Nhiên đi về căn nhà gỗ nhỏ của mình, vô tình đi ngang qua một bụi cây, mơ hồ thấy có người đang đứng ở đó.
Gương mặt lạnh như băng kia chính là Cửu Miêu.
Tại sao cô ta lại xuất hiện ở chỗ đó?
Nhiếp Nhiên vội cúi người xuống, nấp ở trong bụi cỏ, không phát ra chút tiếng động nào.
Xuyên qua bụi cây, cô thấy hình như Cửu Miêu đang cầm điện thoại gửi cái gì đó.
Không đúng, trên đảo trừ tín hiệu có tần số đặc biệt ra, những tín hiệu khác đều tự động bị chặn, làm sao cô ta có thể dùng được?
Phá tường lửa?
Hay là lấy trộm điện thoại của người khác?
Nhưng hai vấn đề này cuối cùng đều biến thành một vấn đề.
Cô ta đang gửi tin tức cho ai?
Cảnh sát biển?
Hoắc Hoành?
Hay là… một người mà cô không biết?
Nhiếp Nhiên ẩn nấp ở chỗ tối nhìn cô ta nhanh chóng gõ một chuỗi tin tức, sau đó tắt nguồn điện thoại, giấu vào người rồi vội vàng đi tới cái lán xây dựng tạm thời.
Đến khi bóng người kia hoàn toàn biến mất trong đêm tối u ám, Nhiếp Nhiên mới chậm rãi đứng dậy.
Rốt cuộc cô ta vừa gửi tin tức cho ai, và gửi tin tức gì?
Bóng tối trước bình minh bị một luồng ánh sáng yếu ớt ở đường chân trời phá vỡ.
Hòn đảo nhỏ này yên lặng không một tiếng động.
Chương 1538.2CÔ TA ĐANG LÀM GÌ? - ĐÀM PHÁN So sánh với sự yên lặng ở nơi này, tham mưu trưởng đi máy bay trực thăng hai tiếng liền đến đây đã liên tục triệu tập mở cuộc họp khẩn cấp dài đến bảy tám tiếng.
Những người đó sau khi biết tin Nhiếp Thành Thắng bị bắt, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc.
Bầu không khí trong phòng họp nặng nề tới cực điểm.
“Tham mưu trưởng, Sư đoàn trưởng Nhiếp đã bị bắt mười hai tiếng rồi, nhưng mãi mà bọn cướp biển không chủ động đưa ra điều kiện với chúng ta, rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?” Một người trong đó nhìn đồng hồ. Trong thời gian này, bọn họ phái người canh máy bộ đàm duy nhất liên lạc với đảo kia 24/24.
Nhưng suốt mười hai tiếng vẫn không có bất cứ tin tức gì của đối phương.
Một người mặc quân trang khác nói: “Không phải là đám cướp biển kia đã làm gì Sư đoàn trưởng Nhiếp rồi đấy chứ…”
Tham mưu trưởng lập tức bác bỏ: “Không thể nào, cướp biển không ngu như vậy. Nghe binh lính Quân khu 2 bị bắt nói, đám cướp biển kia chính là muốn dùng Sư đoàn trưởng Nhiếp làm tiền đặt cược ra điều kiện với chúng ta.”
“Nhưng nếu như muốn ra điều kiện với chúng ta, tại sao đến bây giờ vẫn chưa nói gì?”
Câu nói này lại đưa toàn bộ câu chuyện trở về điểm xuất phát.
Đúng vậy, nếu như muốn ra điều kiện, tại sao đã mười hai tiếng rồi vẫn không có bất cứ tin tức gì?
Rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?
Kéo dài thời gian à?
Nhưng như vậy có lợi gì với bọn chúng?
Bên trong phòng làm việc lại trở nên yên lặng.
Đột nhiên một người đề nghị: “Hay là chúng ta nhân buổi tối tập kích lên đảo đi?”
Tham mưu trưởng ngồi ở trung tâm lắc đầu, trầm giọng nói: “Không được, sở dĩ bọn chúng có thể không sợ gì như vậy là bởi vì địa hình của hòn đảo này vô cùng hiểm yếu. Những binh lính đã từng tiến vào trong đó nói với tôi là trong đó đầm lầy dày đặc, không cẩn thận sẽ rơi vào trong. Đến lúc đó chỉ sợ chúng ta còn chưa tìm ra được cổng của người ta ở chỗ nào, đã bị lún vào trong vũng bùn trước.”
Người đàn ông kia cau mày hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào? Chỉ có thể đợi như vậy à?”
Ai ngồi ở đây cũng đã đợi mười hai tiếng rồi, nếu như còn đợi thêm nữa thì ai biết lúc nào mới kết thúc.
“Đợi đi, đến sáng sớm ngày mai nếu như bọn chúng vẫn không có động tĩnh gì, chúng ta sẽ phái người đi đàm phán.”
Tham mưu trưởng đã lên tiếng rồi, bọn họ còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể đồng ý, tạm thời lui ra khỏi phòng họp.
Chương 1538.3CÔ TA ĐANG LÀM GÌ? - ĐÀM PHÁN Ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng.
Ánh sáng kia xuyên thấu chiếu qua tầng mây, dần dần xua tan đêm tối.
Cho đến khi sắc trời sáng hẳn, cuối cùng đám cướp biển uống say trên đảo kia cũng bước ra khỏi phòng của mình. Khi thấy cửa căn nhà gỗ nhỏ của Nhiếp Nhiên vẫn đóng chặt, bọn chúng hiểu ngầm cười một tiếng, sau đó ai làm việc nấy.
Ba tiếng sau, Nhiếp Nhiên mới ngáp dài vươn vai đi ra khỏi phòng.
Đám cướp biển đang bận rộn ở bên ngoài nhìn thấy, không nhịn được cười nói: “Cô Diệp, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
“Cô Diệp, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Phó lão đại vừa mới gọi điện thoại với người ở hòn đảo phía sau xong thấy cô ra ngoài, cười tiến lên đón, hỏi: “Sao cô Diệp dậy sớm vậy? Thế nào, cô có đau đầu không, có cần tôi bảo thuộc hạ đi nấu cho cô ít canh giải rượu không?”
Nhiếp Nhiên xua tay, “Không cần, tôi không sao cả.”
Đám cướp trêu chọc: “Cô Diệp, không phải cô nói tửu lượng của mình rất tốt sao? Sao tối hôm qua mới uống một chút như vậy mà đã say rồi?”
“Tôi còn tưởng là tửu lượng của cô Diệp cũng giống như năng lực của cô, xem ra là tôi nghĩ quá nhiều rồi.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ha ha ha, cuối cùng chúng ta cũng biết được một nhược điểm của cô Diệp.”
Sau tối hôm qua uống rượu chơi oẳn tù tì cùng với Nhiếp Nhiên, những tên cướp biển kia đã bắt đầu dám trêu đùa cô rồi.
Nhiếp Nhiên day huyệt thái dương, cong môi lên cười như có như không, hỏi một lời hai nghĩa: “Biết nhược điểm của tôi như vậy, rồi định chuốc rượu rồi làm gì tôi à?”
Đám cướp biển kia cười xua tay lia lịa nói: “Không dám không dám, chúng tôi đâu dám làm như vậy.”
“Đúng thế, cho chúng tôi một trăm cái lá gan chúng tôi cũng không dám.”
Dáng vẻ kia rõ ràng chính là không nghe ra hàm nghĩa thứ hai trong lời nói của cô.
Xem ra người ám sát thứ hai vẫn chưa xuất hiện.
Sau đó Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, quay sang hỏi Phó lão đại: “Thế nào, bây giờ đám cảnh sát biển kia sao rồi?”
Phó lão đại cung kính trả lời: “Tôi mới vừa gọi điện thoại xong, tạm thời vẫn chưa có tin tức gì.”
“Không vội, bọn chúng sẽ đến nhanh thôi.” Nhiếp Nhiên cười rất chắc chắn.
Nhân lúc đám cảnh sát biển vẫn chưa có bất cứ hành động nào, cô đi đánh răng rửa mặt, sau đó đến phòng ăn ăn bữa trưa sớm. Đến khi cô ăn xong, Phó lão đại mới vội vàng chạy từ ngoài cửa vào.
“Đến rồi đến rồi, quả nhiên bọn chúng phái người đến rồi! Cô Diệp, cô đúng là thần!” Hắn chạy hơi vội, sau khi nói xong không ngừng thở hổn hển.
Nhiếp Nhiên lập tức để cái bánh bao trong tay xuống, hỏi: “Phái ai?”
“Hình như là một phó tham mưu trưởng.” Phó lão đại trả lời.
Nhiếp Nhiên nhíu mày một cái, “Phó tham mưu trưởng? Họ gì?”
“Hắn nói hắn họ Lục.”
Họ Lục?
Nhiếp Nhiên lập tức cảm thấy thất vọng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Bảo hắn lên đảo chờ, sau đó chúng ta sẽ qua đó.”
Lần này cô quyết định để cho Phó lão đại đích thân ra tay, mình dùng thân phận thuộc hạ đi phía sau hắn.
Lúc đi ngang qua nhà giam ở hòn đảo phía sau, Nhiếp Nhiên đặc biệt nhìn Nhiếp Thành Thắng bị giam ở trong đó một cái.
Chân tay ông ta bị trói, mắt vẫn bị bịt kín, ngồi ở trong góc, để chân trần, nhìn vô cùng thảm hại.
Nhiếp Nhiên cười lạnh.
Quả thật nên dùng điện thoại chụp bộ dạng thê thảm này của ông ta lại, sau đó truyền đi khắp nơi.
Nhiếp Thành Thắng ưa thể diện như vậy, chắc hẳn khi phát hiện ra những thứ này, vẻ mặt nhất định sẽ tương đối đặc sắc.
Chương 1538.4CÔ TA ĐANG LÀM GÌ? - ĐÀM PHÁN Cô lại liếc nhìn ông ta rồi mới theo Phó lão đại xuyên qua nhà giam, đi đến hòn đảo phía sau.
Đến khi lên đảo, cô thấy ngay một người đàn ông trung niên mặc quân trang có ánh mắt uy nghiêm.
Phó lão đại rất khách khí lập tức nghênh đón, “Nghe nói phó tham mưu trưởng đại giá đến chơi, thất lễ, thất lễ rồi!”
Sau đó hắn khiển trách tên thuộc hạ bên cạnh: “Sao ngay cả một cốc nước cũng không có thế? Mau đi rót nước đến đây!”
Tên cướp biển kia liền đưa một bình nước cướp được từ chỗ cảnh sát biển cho phó tham mưu trưởng.
Phó tham mưu trưởng thấy cái bình nước rằn ri đó, sắc mặt lập tức sầm lại.
Ở trong mắt ông ta, đưa ông ta bình nước của quân đội chính là khiêu khích!
“Không biết hôm nay phó tham mưu trưởng tới là có chuyện gì?”
Nhưng Phó lão đại giống như hoàn toàn không có ý khiêu khích, phó tham mưu trưởng kia cũng không tiện nói cái gì nhỏ mọn, chỉ có thể kìm nén, lạnh giọng nói: “Phó lão đại biết rõ vì sao tôi tới, cần gì phải nói lời này.”
Ngay cả tên của đối phương cũng biết, phải công nhận nói hiệu suất của bọn họ nhanh thật.
Nhiếp Nhiên đứng ở phía sau oán thầm.
Phó lão đại giống như là nhớ ra cái gì đó bèn vỗ lên đầu, “A đúng đúng đúng, ha ha ha, tôi nhớ ra rồi nhớ ra rồi, xem đầu óc tôi này! Hôm qua hình như chúng tôi có mời một người của các ông đến hòn đảo của chúng tôi chơi.”
Phó tham mưu trưởng kia lập tức nói theo ý hắn: “Nếu đã đến chơi, vậy có phải hôm nay tôi có thể đưa người đi rồi không?”
Phó lão đại bật cười một tiếng, “Như vậy sao được, mới đến một ngày đã đi, không phải là đạo tiếp khách của chúng tôi.”
Phó tham mưu trưởng vốn muốn đánh rắn dập đầu, ai ngờ lại bị Phó lão đại lập tức bật lại, ông ta không nhịn được lạnh mặt nói: “Vậy không biết Phó lão đại định giữ ông ấy ở lại đây bao lâu?”
Phó lão đại xuề xòa xua tay một cái, “Chuyện này tạm thời tôi vẫn chưa nghĩ ra, xem đi, dù sao ở trên đảo của chúng tôi cái ăn cái uống nhiều vô cùng, nuôi ông ta một khoảng thời gian cũng không thành vấn đề.”
Nếu bàn về vô lại, ai có thể sánh bằng Phó lão đại chứ?