*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1ốt cuộc cậu có lại lịch thế nào?” Lần này Lão Tam Tử sợ quá mặc kệ tất cả, đi tới trước mặt cô, kích động đến nỗi sắc mặt cũng đỏ lên
“Lần này ông muốn biến thành người điếc à?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn
Lão Tam Tử giống như bị hắt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại, lui về phía sau ba bước
“Vậy..
vậy cậu nói cho tôi biết cậu sửa lại cái gì?” Nhiếp Nhiên giắt súng của mình vào hông, ngồi chỉnh sửa lại quần áo, “Ông tự nghĩ đi, nếu thật sự là người có tài, chắc chắn ông sẽ có thể nhanh chóng tìm ra.” Lần này vẻ mặt Lão Tam Tử vô cùng3nghiêm túc, giống như đang thề, “Tôi nhất định có thể tìm ra, cậu cứ đợi xem!” “Ồ, không phải rất sợ tôi đến đây sao? Sao thế, bây giờ không sợ rồi à?” Nhiếp Nhiên cố ý bước đến trước mặt ông ta một bước
“Tôi..
tôi đâu có sợ.” Ông ta theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng vì vừa mới nói như thế nên chỉ có thể sống chết đứng tại chỗ
Nhiếp Nhiên nhìn bộ dạng sợ chết vẫn tỏ vẻ của ông ta, cô không phản bác mà chỉ cầm con dao quân đội trên bàn lên nghịch
Nụ cười rạng rỡ trên mặt cổ và lưỡi dao lạnh lẽo bức người kia cuối cùng vẫn khiển Lão Tam Tử không chịu nổi
“Tôi sợ cậu đánh2tôi.” Lão Tam Tử đã trung tuổi rồi, không còn nhiều tóc, dáng người cũng hơi mập
Nhìn cái dáng vẻ ngoan ngoãn lại sợ hãi mang theo chút đáng yêu của ông ta, Nhiếp Nhiên không nhịn được cong khóe miệng lên cười
Cô chỉ khẩu súng trên tay Lão Tam Tử, “Cái này coi như là báo đáp việc ông cho tôi mượn dùng phòng làm việc của ông, tôi đi đây.” Nói rồi cô đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc
Lão Tam Tử vừa nghe thấy cô định đi thì cuống cuồng, lập tức đi theo, “Vậy lúc nào cậu lại đến?”
Bây giờ sự cuồng nhiệt của ông ta đối với khẩu súng này đã vượt xa nỗi sợ hãi với Nhiếp Nhiên rồi, ông ta chỉ1muốn kéo Nhiếp Nhiên nói chuyện ba ngày ba đêm
“Ai biết được, có điều nếu như ông có thể tìm ra chỗ tôi cải tạo, sau đó sửa thêm chút nữa, mang bản vẽ ra chợ đen bán, có lẽ ông có thể rời khỏi con hẻm nhỏ này rồi.” Nhiếp Nhiên cong môi lên, vẫy tay với ông ta rồi quay người đi ra đầu ngõ
Lão Tam Tử cứ đứng ở cửa nhìn bóng người dần dần biến mất ở chỗ rẽ đầu ngõ như vậy
Ông ta nhìn khẩu súng, sau đó đóng cửa hàng sớm, tập trung tinh thần chui vào phòng làm việc của mình, bắt đầu nghiên cứu khẩu súng này.
Chạng vạng tối, sắc trời nhạt dần
Nhiếp Nhiên thay bộ quần áo đó ra, sau1khi tẩy trang, cô bắt taxi về khu nhà mình
Cô nhìn khẩu súng bên hông mình, để đề phòng Hoắc Hoành ở nhà, đến lúc đó sẽ đến gần mình, cô quyết định giấu khẩu súng đó đi
Ngộ nhỡ bị sờ đến thì coi như xong
Vì vậy, cô nhân lúc xung quanh không có ai, đặt khẩu súng vào trong hòm thư dưới tầng, sau khi chắc chắn khóa kĩ rồi cô mới lên trên
Khoảnh khắc cô đẩy cửa vào nhà thì thấy bàn trong nhà bày đầy thức ăn, Hoắc Hoành đã sớm ngồi ở cạnh bàn yên tĩnh đợi cô rồi. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com