Chương 340KÉO DÀI THỜI GIAN - CHỘT DẠ (3) Cô đẩy Hoắc Hoành vào văn phòng của mình. Sau khi thấy đám thư ký đang châu đầu nhìn về phía cửa văn phòng thì cô lập tức kéo rèm cửa sổ, ngăn cách hoàn toàn tầm mắt bên ngoài.
Hoắc Hoành thấy cô hành động theo bản năng như vậy, cảm giác bá đạo đó khiến anh cảm thấy rất vừa lòng, cười nói vui vẻ, “Nhìn em tích cực như thế, trước khi tôi đi, hay là em thử làm gì đó cho tôi ăn đi?”
Cánh tay đang rót nước cho Hoắc Hoành của cô hơi dừng một chút, “Anh định đi đâu sao?”
“Công việc yêu cầu, phải đi công tác mấy ngày.” Hoắc Hoành cầm lấy tập tài liệu mà mình cần ở trên bàn của cô, cúi đầu xem xét.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Không cần tôi đi cùng?”
Cô là thư ký riêng của anh ta, sao lại không biết Hoắc Hoành có lịch trình công tác chứ. Hơn nữa, không phải là cô cũng nên đi theo hay sao?
Tại sao lần này lại để cô ở lại?
Là công việc gì mà không thể cho cô đi cùng được chứ?
Hoắc Hoành gật đầu, “Ừm, lần này em không cần đi. Tôi thấy lần nào em ra ngoài cùng tôi đều mang thương tích quay về.”
Lần này Hoắc Hoành phải đi khảo sát hòn đảo ở Lạc Thành, nghĩ tới nghĩ lui anh cảm thấy tốt nhất đừng nên dẫn theo cô vẫn tốt hơn. Hòn đảo đó quá nhiều nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện gì, có hối hận cũng không kịp.
Nhiếp Nhiên đưa cốc nước cho anh, “Ý anh là bát tự của chúng ta không hợp ấy hả?”
Hoắc Hoành phát hiện câu đầu tiên mà Nhiếp Nhiên nói với mình không phải là ngài Hoắc nữa mà là “anh”.
Tuy rằng chỉ là một biến hóa rất nhỏ, nhưng Hoắc Hoành biết, cô đã bắt đầu thân thiết với mình hơn rồi.
Dường như từ sau trận hỏa hoạn kia, thái độ của cô đối với anh đã khác, chẳng phải anh nên cảm ơn vụ cháy đó và mấy ngày ấm áp bình thản dưỡng thương kia hay sao?
“Còn chưa phải bạn gái tôi mà đã nghĩ hợp bát tự với tôi rồi. Sao hả, em muốn thăng chức làm bà chủ rồi đúng không?” Hoắc Hoành nhận lấy cốc nước, trong đáy mắt hiện lên một chút ý cười.
Nhiếp Nhiên nén giận trừng mắt với anh, “Còn lâu ấy.”
Hoắc Hoành cực kỳ thoải mái, “Vậy cứ thống nhất thế đi. Trước khi tôi đi công tác, em nấu cơm cho tôi ăn, thử xem tay nghề của em. Chờ sau khi tôi về, lại làm cho tôi một bàn tiệc lớn.”
“Ăn nhiều thế, anh không sợ béo à?”
“Lỡ như béo quá không ai thèm, vậy thì cầu xin em thu nhận là được.”
Hoắc Hoành nhún vai, dáng vẻ không ngại làm cho Nhiếp Nhiên không khỏi cười khẽ.
“Cuối cùng em cũng chịu cười rồi, vừa rồi thật sự làm tôi thấy lo lắng đấy.” Hoắc Hoành thu lại dáng vẻ trêu đùa, mỉm cười với cô.
Sau buổi trưa, ánh nắng len qua cửa sổ hắt lên người anh, làm cho anh như tỏa ra một tầng sáng mỏng manh. Phong thái ung dung, thản nhiên và nụ cười tươi ấm áp khiến cho Nhiếp Nhiên ngẩn người.
“Lại đây.” Dưới ánh sáng, Hoắc Hoành nhẹ giọng gọi cô.
Cô như bị thôi miên, thất thần đi tới.
Hoắc Hoành nâng tay lên, vừa định xoa mặt cô, ai ngờ đúng lúc Nhiếp Nhiên lấy lại được tinh thần, cảnh giác lùi về sau mấy bước làm cho tay của Hoắc Hoành không chạm được vào dù chỉ là một sợi tóc của cô.
Hoắc Hoành thấy cô nhíu mày nhìn mình, đương nhiên biết cô đang cảnh giác chuyện gì, cũng hiểu là hành động vừa rồi của mình có vẻ hơi vội vàng, vì thế ra vẻ ảo não lắc đầu, “Ôi... mỹ nam kế cũng vô dụng, vốn định hôn trộm em một cái cơ đấy.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Nhiếp Nhiên nghe nói thế thì như thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng thẳng lúc này mới thả lỏng ra.
Cô lập tức lại trừng mắt với anh, “Anh đã hôn trộm bao nhiêu lần rồi đấy!”