Chương 359BỮA ĂN CUỐI CÙNG - MÊ HOẶC CHẾT NGƯỜI (9) Nhiếp Nhiên do dự một lúc, mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Phương Lượng, nói rõ từng chữ: “Chắc anh ta là người bên phía chúng ta.”
Cô vừa dứt lời, Phương Lượng kinh ngạc đến nỗi suýt nữa nhảy lên khỏi ghế lái, “Em nói cái gì? Từ năm mười sáu tuổi Hoắc Hoành đã làm việc bên cạnh Hoắc Khải Lãng, làm sao có thể là người bên phía chúng ta được!”
Nhiếp Nhiên nhún vai, cô biết ngay Phương Lượng sẽ không tin mà.
Thật ra cô không nên nói chuyện này với Phương Lượng. Nếu Hoắc Hoành đã là người mình nhưng lại làm việc bên cạnh Hoắc Khải Lãng, chỉ có thể chứng minh anh ta đang nằm vùng, đang chấp hành nhiệm vụ.
Hơn nữa vừa rồi nghe Phương Lượng nói mười sáu tuổi anh ta đã ở bên cạnh Hoắc Khải Lãng, đủ để có thể thấy nhiệm vụ này gian khổ và nguy hiểm thế nào.
Nhưng cô cũng bất đắc dĩ, cho nên chỉ có thể nói với Phương Lượng.
“Em nói thật à?”
“Vâng.”
Lấy được câu trả lời khẳng định của Nhiếp Nhiên, Phương Lượng mới bình tĩnh lại, nghiêm túc hỏi: “Em phát hiện ra từ đâu?”
“Anh ta truyền tin với một quân nhân, em vô tình phát hiện ra.”
Lúc đó, cô ở cái ngõ sau Cục Cảnh sát, nhìn bóng người mơ hồ không rõ, cho nên cô không có cách nào chắc chắn. Mãi cho đến tận ngày dạ tiệc ở Hoắc thị kết thúc, Hoắc Hoành đưa cô về nhà, lúc đèn xe chớp tắt trên góc mặt nghiêng của anh ta, cô mới có thể khẳng định người đó chính là Hoắc Hoành.
Cô từng cho là khi đó giao dịch vũ khí đạn dược, đám cảnh sát kia vì được mình tiết lộ tin tức nên mới kịp thời chạy tới như vậy. Nhưng sau đó nghĩ lại, cô cảm thấy mình bị Hoắc Hoành chơi một vố rồi.
Anh ta đem cô ra làm con mồi, cố ý lập bẫy, sau đó đợi cảnh sát đến rồi quang minh chính đại vây quét chỗ vũ khí đạn dược kia.
Vậy thì Hoắc Khải Lãng sẽ chỉ trách tội Hoắc Mân ngu xuẩn, hơn nữa càng tin tưởng và coi trọng Hoắc Hoành hơn.
Mà Hoắc Hoành cũng mượn cơ hội này diệt trừ chướng ngại vật Hoắc Mân, tin tức để lộ ra ngoài chỉ là cậu Hai nhà họ Hoắc dùng nghìn vàng đổi lấy hồng nhan, mà không phải là anh em tương tàn.
Thủ đoạn cao minh biết bao, chơi đùa tất cả mọi người quay một vòng.
Mật mã quân dụng, vây quét Lưu Chấn thay cảnh sát, nổi tiếng là đen ăn đen, ha! Thật ra thân phận của anh ta đã sớm hai năm rõ mười rồi.
Phương Lượng vẫn còn bị tin tức này dọa mất hồn mất vía.
Nếu như lúc đó Nhiếp Nhiên thật sự không nhìn lầm, vậy thì anh ta là người mình rồi.
Trời! Biết rõ Hoắc Hoành là người mình rồi mà Nhiếp Nhiên còn nổ súng giết anh ta!
“Không đúng, nếu như anh ta là người của chúng ta, vậy tại sao cấp trên còn ra nhiệm vụ ám sát này?”
Nhiếp Nhiên im lặng cong khóe môi lên.
Khi đó cô cũng không hiểu, có một dạo cô còn cho là mình nghĩ lầm rồi, nhưng đến sau trận hỏa hoạn kia cô đã hiểu ra, Hoắc Hoành đúng là người mình, nhưng chỉ là người mình trong phạm vi kế hoạch mà thôi, chắc là anh ta nghe lệnh người phụ nữ kia.
Phóng hỏa... chắc đây là một vở kịch hay gạch tên bất thành.
Muốn dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân để mình yêu anh ta, vì vậy mà không tiếc rời khỏi đơn vị lao vào vòng tay Hoắc Hoành, nếu thế thì nhà họ Nhiếp là quân nhân thế gia sẽ nhất định không có chỗ cho cô nữa.
Chậc chậc chậc, thật sự là không thể không nói chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ.
Phương Lượng thấy cô im lặng không nói, nhưng đáy mắt lại rét lạnh, lập tức phát huy trí tưởng tượng, “Chẳng lẽ Hoắc Hoành phản bội quân đội à?”
Chỉ có phản bội, đơn vị mới ra lệnh như vậy, không phải sao?
Vấn đề trong chuyện này liên quan đến mình, cô không tiện tiết lộ quá nhiều, chỉ lạnh lùng nói một câu, “Nếu thầy muốn biết thì thầy đi mà hỏi người ra cái nhiệm vụ ám sát này, mau lái xe đi!”
Phương Lượng nghẹn họng, tức giận tiếp tục khởi động xe.
Hỏi người ra cái nhiệm vụ ám sát này, anh ta tự tìm cái chết à? Chuyện Hoắc Hoành nằm vùng không trong phạm vi anh ta biết, làm sao anh ta có thể đi hỏi được?
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Anh ta tăng nhanh tốc độ xe lái về phía Nam thành phố, mà Nhiếp Nhiên hình như cũng phát hiện đây là đường đến phía Nam, vội vàng nói, “Đưa em đến Khánh Thành đi.”
Phương Lượng cau mày, “Em đến đó làm gì? Bây giờ em đã hoàn thành nhiệm vụ, nên về rồi.”
“Bây giờ em vẫn chưa có chỉ định được đưa đến nơi nào, khoảng thời gian này chắc là kì nghỉ của em, đợi có thông báo em mới về.”
Chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ chính là về nhà một chuyến.
Từ khi vào quân đội, cô bị người phụ nữ đó áp chế khắp nơi, thậm chí còn phái mình ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ. Người phụ nữ này đứng ở phía sau chơi lâu như vậy, cũng đến lúc tặng lại cho bà ta chút ít rồi.
Xe chạy trên đường cao tốc, những ngọn đèn ngoài cửa xe nhanh chóng chạy ngược về phía sau. Dưới ánh đèn đường chớp tắt mờ mịt, khóe miệng cô chậm rãi cong lên thành ý cười rét lạnh.