Chương 367KHÔNG HỔ LÀ NGƯỜI NHÀ HỌ NHIẾP (3) Mà Nhiếp Dập cũng đấm đá loạn xạ giữa không trung, gào khóc: “Tôi không cần đồ của chị đâu! Ba mau bảo chị ta tránh ra đi, đừng cho chị ta động vào con! Hu hu hu...”
“Chườm lạnh một lát là đỡ thôi, sẽ không đau nữa.” Nhiếp Nhiên vừa an ủi vừa giơ tay ra cầm lấy cái tay bị thương của Nhiếp Dập.
“Không, chị tránh ra, tôi không cần chị, chị tránh ra, cút!” Tâm lý phản nghịch của Nhiếp Dập càng ngày càng mạnh, cường độ vung tay cũng càng ngày càng lớn.
“Ngoan nào em trai, chườm một lát là đỡ thôi.”
Nhiếp Nhiên kiên nhẫn khuyên nhủ an ủi, hai người em đẩy chị bắt, Diệp Trân nhìn con mình khóc lóc ầm ĩ, lòng đau như cắt.
Đây chính là cái cô nói là chơi? Làm bỏng con trai mình?
Giỏi, rất giỏi! Mối thù này bà ta nhất định sẽ báo!
Diệp Trân hận nghiến răng nghiến lợi trong lòng, ánh mắt nhìn Nhiếp Nhiên sắc bén lạnh như băng.
Đúng lúc này, Nhiếp Dập bỗng hét chói tai, “Không cần, chị cút ra, cút!”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên như một người chị thân thiết, bị nó vô tình hất, cái túi chườm nước đá đó bị văng ra ngoài.
Sau đó chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng, vừa vặn đập vào mặt Nhiếp Thành Thắng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Cái túi chườm nước đá đó là loại lớn nhất Nhiếp Nhiên chọn, bên trong còn có đá viên, đập như vậy, chỉ nghe tiếng thôi mà Nhiếp Nhiên đã cảm thấy rất đau rồi.
Cô nhìn Nhiếp Thành Thắng bị đập đến đần ra, cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ngây ngô.
Trong nhà lập tức yên tĩnh lại.
Ngay cả Nhiếp Dập cũng quên khóc lóc.
“Ầm ĩ cái gì hả!” Nhiếp Thành Thắng bị đập đau nhưng là chủ của của gia đình mà lại bị nhìn như vậy, ông ta cố nén cơn đau trên mũi, đập bàn mắng.
“Em trai đừng khóc, chọc ba tức giận thì không hay đâu. Những vết thương này không nghiêm trọng, dùng túi chườm nước đá chườm một lúc là đỡ rồi. Em xem, chỗ này của chị bị cắt vào động mạch chủ, vào bệnh viện cấp cứu một đêm mà chị còn không khóc.” Nhiếp Nhiên vạch vết sẹo trên cổ mình ra, nói.
Câu nói này lập tức khiến Diệp Trân đang ôm Nhiếp Dập giật mình.
Hóa ra mục đích cuối cùng của cô ta là như vậy!
Nhiếp Thành Thắng đứng ở bên cạnh bàn nhìn thấy vết sẹo trên cổ Nhiếp Nhiên cũng không nhịn được cau mày lại, “Sao con lại bị cắt vào động mạch chủ?”
Nhiếp Nhiên đưa lưng về phía Nhiếp Thành Thắng, cô ngước mắt lên nhìn Diệp Trân đang khiếp sợ ở đối diện, khẽ mỉm cười với bà ta, trả lời: “À, không có gì, con không cẩn thận bị thương thôi ạ.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Sau khi nhận được ý cười của Nhiếp Nhiên, Diệp Trân không dám có động tĩnh gì cả.
Nó đang uy hiếp mình trắng trợn đây mà.
Nhiếp Thành Thắng vẫn muốn tiếp tục hỏi thì nghe thấy Nhiếp Nhiên nói, “Con thấy em trai khóc quấy mãi, hay là tìm bác sĩ Hoàng đến khám xem sao.”
Diệp Trân vẫn đang tính toán trong lòng, nghe cô nói như vậy mới nhớ ra con trai bảo bối của mình. Bà ta vội vàng gọi một người giúp việc trong nhà đến: “Mau, đi gọi bác sĩ Hoàng đến đây!”
Sau đó, bà ta dẫn Nhiếp Dập đi làm một loạt các biện pháp khẩn cấp, vừa giội nước lạnh, vừa dùng xịt khoáng lau cho nó. Nhiếp Thành Thắng cũng ngồi ở bên cạnh nắm cái tay nhỏ bé của nó.
Dáng vẻ thương con đó làm Nhiếp Nhiên không thể không cảm thán, hóa ra trong lòng người ba này, cô thật sự không đáng giá.
Từ nhỏ đến lớn cô nào có được đối xử như vậy.