Chương 375ĐƠN VỊ DỰ BỊ - KHÁT VỌNG CỦA TÂN BINH (5) “Tôi...”
Không đợi Đại đội trưởng đội tân binh nói gì, Nhiếp Thành Thắng đã đập bàn mắng té tát vào điện thoại, “Cậu đã báo cáo chưa? Tiểu đoàn trưởng và lữ trưởng của các cậu đồng ý cho cậu làm như vậy à? Cậu làm trái kỷ luật quân đội, cậu biết không hả! Cậu phải bị xử phạt!”
Đại đội trưởng đó bị ông ta trách mắng không dám nói một câu. Nhưng nghe thấy bị xử phạt, anh ta lập tức cuống lên.
Anh ta đã ngồi ở vị trí Đại đội trưởng này mấy năm rồi, luôn mong đợi có thể thăng chức, nhưng bây giờ không chỉ không thăng chức mà còn sắp bị giáng chức.
Như vậy sao được!
Anh ta vội vàng dùng trăm nghìn lý do tối qua mình đã học thuộc lòng, “Sư đoàn trưởng, là thế này, bởi vì tân binh này có thành tích đặc biệt tốt, chúng tôi muốn bồi dưỡng cô ấy vào đơn vị huấn luyện dự bị, cho nên mới làm như vậy.”
Tối hôm qua vì có thể lừa được Nhiếp Thành Thắng, anh ta thức trắng đêm làm báo cáo nộp lên.
Đơn vị huấn luyện dự bị là khát vọng của tất cả các tân binh, chỉ có tân binh ưu tú nhất mới có thể vào đó. Năm nay chỉ tiêu chỉ có hai người, Lý Kiêu là người được điều động nội bộ, chỉ còn lại một người, anh ta vốn định giành chỗ cho cháu mình, không ngờ đến cuối cùng lại chắp tay nhường cho Nhiếp Nhiên.
Nghĩ thôi đã thấy đau lòng rồi.
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy mấy chữ “đơn vị huấn luyện dự bị”, lửa giận đang hừng hực cháy giảm hẳn đi.
Một khi bước vào đó, con đường quân nhân sau này của Nhiếp Nhiên sẽ rộng mở.
Nếu như cô thật sự có thể vào, nhà họ Nhiếp sẽ càng vững chắc mạnh mẽ hơn trong quân đội.
Thật là không ngờ đứa con gái ông ta chẳng bao giờ yêu thích lại sẽ có một ngày có thể tiến vào đơn vị huấn luyện dự bị. Đó là nơi ngay cả ông ta cũng chưa từng vào.
Đó cũng là tiếc nuối lớn nhất đời này của ông ta!
Ông ta áp chế sự rạo rực trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy nó đã được vào chưa?”
“Tôi đã nộp lên trên rồi, tạm thời vẫn chưa có kết quả.” Đại đội trưởng đội tân binh nghe thấy ông ta không bám lấy chuyện nhiệm vụ nữa, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Được, tôi biết rồi.”
Nhiếp Thành Thắng cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Đơn vị huấn luyện dự bị... Lần đầu tiên ông ta hy vọng Nhiếp Nhiên có thể thành công như vậy.
Vì vậy, trong những ngày sau đó, vì chuyện đơn vị huấn luyện dự bị này mà thái độ của Nhiếp Thành Thắng đối với Nhiếp Nhiên hơi thay đổi.
Tuy không phải là hòa nhã thân thiết, nhưng ít ra mỗi lần sau khi ăn tối xong, ông ta đều bảo Nhiếp Nhiên chạy bộ với mình một đoạn.
Trước kia, Nhiếp Dập quá nhỏ nên chỉ có thể đứng ở điểm cuối cổ vũ ông ta, mặc dù thỏa mãn trong lòng, nhưng trên đường chạy luôn chỉ có một mình ông ta. Bây giờ Nhiếp Nhiên chạy cùng mình, cộng thêm việc cô con gái này chưa bao giờ sánh vai với mình như vậy, ông ta lập tức có cảm giác vui vẻ yên tâm.
Mà tất cả những chuyện này đều lọt vào mắt Diệp Trân.
Khoảng thời gian này, đối mặt với nguy cơ địa vị của Nhiếp Nhiên trong nhà càng ngày càng cao, trong lòng bà ta mơ hồ lo lắng cho tương lai của con trai mình.
Dù sao nó cũng còn quá nhỏ, vẫn cần thời gian mới có thể lớn lên. Mà chỗ trống này Nhiếp Nhiên có thể vừa vặn bù vào.
Diệp Trân thật sự hối hận vì lúc đầu mình lại đề nghị đưa cô ta vào quân đội.
Vốn chỉ muốn lưu đày cô ta ở trong quân đội chịu khổ, tốt nhất xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khiến Nhiếp Thành Thắng càng thêm gửi gắm hy vọng lên con trai mình. Nhưng không ngờ cuối cùng Nhiếp Nhiên không chỉ bình an vô sự trở về, hơn nữa còn khiến Nhiếp Thành Thắng thay đổi thái độ.
Chuyện này làm sao có thể!