Chương 378UY HIẾP TRẮNG TRỢN - TỪ CHỐI (3) Nhưng bây giờ bà ta mới biết, hóa ra không phải cô ta sợ, mà là chết rồi!
Sao đột nhiên lại chết?
Bà ta cau chặt mày lại, khóe mắt vô tình liếc thấy Nhiếp Nhiên đang dùng ánh mắt ý tứ nhìn mình, nụ cười im lặng kia khiến trái tim bà ta co rút lại.
Nó cố ý cho mình xem?
Nó biết? Chẳng lẽ nó biết tất cả sao?
Không, không thể nào! Nếu như nó biết thì đã sớm nói với Nhiếp Thành Thắng rồi!
Hôm đó sau khi Nhiếp Nhiên và Nhiếp Thành Thắng nói chuyện riêng trong phòng sách, bà ta đã tìm một thời gian đặc biệt thăm dò Nhiếp Thành Thắng, nhưng không nghe thấy Nhiếp Nhiên nhắc đến chuyện gì liên quan tới mình.
Nhưng ảnh bây giờ, và nụ cười lúc nó nhìn mình là có ý gì?
Nếu như nó biết, tại sao không chịu nói?
Diệp Trân không nhịn được nghĩ đến câu buổi chiều hôm đó Nhiếp Nhiên nói với mình.
___Dì Diệp này, nếu như dì thích chơi như vậy, hay là chúng ta chơi một lần nữa xem sao? Khi đó bà ta tưởng là Nhiếp Nhiên chỉ chuyện bà ta đưa cô vào đội tân binh chịu khổ nên muốn trả thù mà thôi.
Nhưng bây giờ bà ta mơ hồ cảm thấy không ổn, biết rõ mình muốn giết nó, nó lại không chịu nói với Nhiếp Thành Thắng, nó muốn làm gì?
Mà Nhiếp Thành Thắng ở bên cạnh bà ta không hề phát hiện ra sự khác thường của vợ mình. Sau khi nhìn thấy đồ trong túi giấy không phải là thứ mình nghĩ, ông ta vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Con đã có thông báo về đơn vị tiếp theo chưa?”
Ông ta là sư đoàn trưởng mà luôn đi hỏi chuyện của đội tân binh sẽ dễ thu hút sự chú ý của người khác, cho nên ông ta luôn đợi Nhiếp Nhiên nói với mình.
Nhiếp Nhiên nhặt những bức ảnh rơi trên mặt đất lên bày trên bàn trà, “Tạm thời vẫn chưa có tin tức, nhưng con tin là sẽ nhanh thôi.”
Động tác nhìn như vô tình, nhưng lại khiến Diệp Trân cảm nhận trực quan được những bức ảnh kia. Huống hồ Nhiếp Nhiên còn cố ý chọn lựa mấy bức ảnh kinh dị nhất đặt ở trước mặt bà ta.
“Ừm, vào đơn vị rồi con phải rèn luyện cho tốt, đừng làm mất mặt nhà họ Nhiếp.” Nhiếp Thành Thắng suy nghĩ một chút, uy nghi nói.
Đừng làm mất mặt nhà họ Nhiếp?
Đây coi như thừa nhận mình là người nhà họ Nhiếp à?
Cô ngọt ngào cười một tiếng, gật đầu, “Con biết rồi, ba yên tâm.”
Nhưng khóe mắt cô lại đang liếc Diệp Trân.
Lần này chắc Diệp Trân chịu đựng không ít nhỉ? Muốn khơi gợi quá khứ với Nhiếp Thành Thắng, muốn níu kéo sự thương yêu trước kia của ông ta với Nhiếp Dập, kết quả lại không có chút tác dụng nào. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Sau khi nói chuyện với Nhiếp Thành Thắng xong, Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ Diệp Trân đứng ngồi không yên, lúc này mới cười trở về phòng mình.
May mà cô đã tính toán trước. Mấy ngày trước, cô gọi điện thoại cho Phương Lượng bảo anh ta gửi toàn bộ ảnh của Phùng Anh Anh cho mình, nếu không sao có thể thấy vẻ mặt tái nhợt của bà ta?
Chỉ riêng sự xuất hiện của những bức ảnh kia cũng đủ làm tâm trạng bà ta không yên mấy ngày rồi.
Nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của Diệp Trân, Nhiếp Nhiên cảm thấy thật sảng khoái.
Cô đang thưởng thức những bức ảnh kinh tởm có thể làm người ta nôn ngay kia thì cái điện thoại trong túi lại vang lên.
Cô lấy ra xem, là Phương Lượng.
Nhiếp Nhiên tưởng là anh ta hỏi xem mình đã nhận được đồ chưa, cho nên bấm điện thoại, vui vẻ nói: “Em đã nhận được rồi, cảm ơn thầy.”
Nhưng Phương Lượng ở đầu kia lại không hề quan tâm, giọng nói kiềm chế: “Tôi vừa nhận được tin tức liên quan đến việc về đơn vị tiếp theo của em.”
Nhiếp Nhiên dửng dưng hỏi, “Ồ, đi đâu ạ?”
“Đơn vị huấn luyện dự bị!” Phương Lượng cố gắng nghiêm túc bình tĩnh nói.