Chương 388THÙ TRỪNG MẮT CŨNG PHẢI TRẢ - PHÁT ĐIÊN (4) Diệp Trân nghẹn họng không nói nổi, chỉ có thể căm giận trừng cô.
“Nói không sai!”
Nhiếp Thành Thắng hiếm khi phụ họa khiến Diệp Trân giật mình, bà ta không thể tưởng tượng nổi nhìn ông ta.
“Thành Thắng?”
“Tự mình gây họa còn bắt người khác gánh vác thay, con không phải là con trai của Nhiếp Thành Thắng!” Nhiếp Thành Thắng chỉ Nhiếp Dập sau lưng Diệp Trân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhiếp Dập ngây ra mấy giây, nhìn ba liên tục mắng mình, cái miệng nhỏ méo xệch đi, lại khóc lên, “Mọi người xấu! Mọi người đều là người xấu! Hu hu hu... tại sao chị ta vừa về, con đã bị mắng mỏ, trước kia không phải như vậy! Mọi người ức hiếp con, con không muốn ở trong cái nhà này nữa, con muốn đến nhà bà ngoại... hu hu...”
“Im miệng!” Nhiếp Thành Thắng cảm thấy phiền lòng, trước kia con trai gần như không khóc, sao bây giờ lại trở nên hay khóc như vậy?
“Con không im! Ba thiên vị, ba thích cái đồ xấu xa này chứ không thích con!”
“Nhiếp Dập!” Nhiếp Thành Thắng xanh mặt, sự tức giận gần như sắp bùng nổ khiến mắt ông ta đỏ như máu.
Diệp Trân thấy thế vội vàng che miệng Nhiếp Dập lại, thấp giọng cảnh cáo: “Dập Dập đừng nói nữa, nếu không ba sẽ đánh con đấy.”
Nhiếp Dập kéo tay Diệp Trân ra, đột nhiên lớn tiếng:
“Con phải nói, con không nói sai! Trước kia con làm gì ba cũng sẽ không dạy dỗ con, cho dù... cho dù con đánh nhau với người khác thì ba cũng chỉ trút giận cho con, nhưng chị ta vừa về là tất cả đã thay đổi! Đều tại chị ta, đều tại cái đồ xấu xa này! Nếu như không vì chị ta, ba sẽ không thiên vị. Con muốn chị ta cút đi!”
Nhiếp Nhiên thật sự không có hứng với vở kịch khóc lóc này, vì vậy cô đi đến bên cạnh Nhiếp Thành Thắng khẽ nói: “Ba, em trai không nghe lời như vậy, có cần roi ngựa không?”
Tiếng khóc trong nhà lập tức như bị cái gì đó cắt đứt.
“Không, đừng!” Diệp Trân vừa nghe thấy thế thì lập tức đứng phắt dậy, bởi vì ngồi xổm lâu nên lúc đứng lên chân hơi tê, lảo đảo mấy bước.
“Nhiếp Nhiên, con thêm dầu vào lửa như vậy là có lòng trả thù, có phải con hận thái độ của Dập Dập đối với con mấy ngày trước, cho nên con mới làm như vậy không? Sao con có thể ác độc như vậy, nó vẫn còn nhỏ, không chịu nổi roi ngựa, con muốn nó chết à!”
Nhiếp Nhiên nhìn hai mẹ con thảm hại chẳng ra sao kia.
Ban đầu khi cô vừa mới vào nhà, thằng nhóc này đã như một làn khói lấy roi ngựa cho Nhiếp Thành Thắng, bây giờ mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi đã cảnh tượng đã thay đổi một trăm tám mươi độ rồi.
Thấy Nhiếp Dập bị dọa không dám khóc nữa, khóe miệng Nhiếp Nhiên nổi lên ý cười lạnh lùng.
Cô là người bụng dạ hẹp hòi, có thù trừng mắt cũng phải trả. Người khác mang đến cho cô cái gì, cô nhất định phải trả lại không thiếu một xu!
Nhiếp Thành Thắng mím môi nhìn Nhiếp Nhiên. Đúng là ông ta tức giận đứa con trai này, nhưng không đến nỗi phải lấy roi ngựa ra, bây giờ đứa con gái này nói như vậy đúng là đổ thêm dầu vào lửa, con bé... đang trả thù sao?
Nhiếp Nhiên làm như không phát giác ra ánh mắt sâu xa kia, mỉm cười nói với Nhiếp Thành Thắng: “Ba xem, không phải em trai nín rồi sao?”
“...”
“...”
Diệp Trân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bà ta lại càng thêm căm hận Nhiếp Nhiên, con ranh này lại chơi trò hư hư thực thực!
Nhiếp Thành Thắng cũng buông bỏ sự phòng bị trong lòng xuống.
Đúng lúc này Nhiếp Nhiên lại đột nhiên nói với Nhiếp Thành Thắng: “Ba, con có mấy lời muốn nói riêng với ba.”
Diệp Trân vừa mới thở phào lại hoảng sợ.
Nhiếp Thành Thắng nhìn con gái mình, trong nhà chỉ có mình con bé là vẫn ung dung, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.
Ông ta thật sự nghi ngờ, cái đơn vị này có thể thay đổi một người từ trong ra ngoài trong ba bốn tháng ngắn ngủi như vậy sao?
“Được.” Nhiếp Thành Thắng gật đầu, sau đó nói với Nhiếp Dập vẫn còn đang ngây ra: “Con tự kiểm điểm đi! Không nghĩ ra thì không được ngủ!”
Diệp Trân nhìn hai người một trước một sau lên tầng, cảm giác bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Rốt cuộc Nhiếp Nhiên muốn nói với Nhiếp Thành Thắng cái gì?
Bà ta ôm Nhiếp Dập, lo lắng nhìn bóng dáng Nhiếp Nhiên, thấy lúc Nhiếp Nhiên đi vào phòng sách sau đó đóng cửa lại, đột nhiên cười khó hiểu với bà ta.
Trái tim Diệp Trân như ngừng đập.
Bây giờ tâm tính của con ranh này rất khó đoán, mấy ngày liên tiếp ở nhà luôn không có động tĩnh gì, giờ này đột nhiên cười với mình như vậy, chắc chắn là định làm cái gì rồi!
WebTru yenOn linez . com
Không được, tuyệt đối không thể để cho nó thành công!
Diệp Trân vội bỏ con trai mình lại rồi lao thẳng lên tầng hai. Bà ta đẩy Nhiếp Nhiên còn chưa đóng cửa phòng sách lại ra.
“Ầm” một tiếng, vì bị lực mạnh tác động nên cửa đập mạnh vào tường rồi bắn ngược lại.
Nhiếp Thành Thắng giật mình lập tức quay lại.
Lúc nhìn thấy người vợ từ trước đến giờ luôn ôn hòa nhã nhặn của mình đập cửa giống như điên, ông ta cau mày lại.
“Bà đang làm gì thế hả!” Lời trách mắng không nặng không nhẹ mang theo sự u ám không kiềm chế nổi.
“Dì Diệp xông lên như vậy là có chuyện gì muốn nói với ba à?” Nhiếp Nhiên mỉm cười.
Diệp Trân nhìn thấy ánh mắt không vui của Nhiếp Thành Thắng thì giống như bị tạt một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Bà ta đang làm gì thế này? Sao bà ta có thể kích động như vậy? Lúc này còn làm ra chuyện khiến Nhiếp Thành Thắng không vui.
Diệp Trân hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, “Tôi chỉ muốn nói là dù sao con cũng vẫn còn nhỏ, Thành Thắng, ông đừng quá tức giận, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thay ông.”
Sau đó, bà ta đóng cửa phòng sách lại cho bọn họ.
Diệp Trân nắm chặt tay nắm cửa, nỗi căm hận to lớn kia khiến bà ta cảm thấy cổ họng hơi tanh ngọt.