Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 391

Chương 390ĐÁNH CƯỢC - TRƯỜNG QUÂN ĐỘI (2)
Câu nào của Nhiếp Nhiên cũng bám vào ba chữ “nhà họ Nhiếp” khiến Nhiếp Thành Thắng cau mày lại.

Đúng thế, tương lai nhà họ Nhiếp phải dựa vào Nhiếp Dập, cho dù Nhiếp Nhiên có lợi hại thế nào thì chung quy vẫn là một cô gái. Vậy mà chủ nhân tương lai lại là một người chỉ biết khóc nháo chạy trốn, giống như lính đào ngũ trên chiến trường, bảo ông ta làm sao yên tâm giao cả nhà họ Nhiếp cho nó được?

Nhiếp Thành Thắng càng nghĩ càng cảm thấy Nhiếp Nhiên nói không sai, “Con muốn làm thế nào?”

Cuối cùng cũng đến chủ đề chính rồi!

Nhiếp Nhiên đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được thời cơ này, may mà có Diệp Trân, không chỉ để con trai mình bị đánh một trận, còn tốt bụng dâng cho cô cơ hội tốt như vậy.

Đây có tính là mất cả chì lẫn chài không?

Nhiếp Nhiên cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ ra chút nào, chỉ nghiêm túc nói: “Con muốn để em ấy vào quân đội giống con.”

Nhiếp Thành Thắng không ngờ Nhiếp Nhiên lại đề nghị như vậy, kinh ngạc mất một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Nó còn quá nhỏ, ngay cả đội tân binh cũng không nhận.”

Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, “Con không bảo em ấy vào đội tân binh, con muốn đưa em ấy vào trường quân đội.”

Tuổi Nhiếp Dập vừa vặn là lúc tốt nhất để trở thành học sinh trường quân đội. Huống hồ trong đội tân binh còn có người của Diệp Trân nhưng trường quân đội thì không có, cô không hề lo lắng Nhiếp Dập sẽ có đãi ngộ đặc biệt gì ở đó.

Nghĩ như thế nào cô cũng cảm thấy đó là nơi tốt nhất Nhiếp Dập nên đến.

Hồi đó Diệp Trân khiến cô rời nhà vào quân đội chịu khổ như thế nào, cô cũng phải khiến con trai bà ta nếm thử hết.

Không phải bà ta thương con trai mình đến tận xương tủy sao? Lần này nếu như biết con trai mình yêu nhất phải đến nơi đó chịu khổ, trong lòng nhất định rất khó chịu.

Chưa kể, Nhiếp Dập bị nuôi dưỡng thành tính cách như ngày hôm nay, vào trường quân đội phải ăn chung ở chung với người khác, thế nào cũng phải chịu khổ.

Mà Nhiếp Thành Thắng nghe thấy trường quân đội cũng giật mình nhìn về phía cô, “Trường quân đội?” w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, gật đầu, “Con biết ba không nỡ, nhưng ba không nỡ cũng phải nỡ. Chắc ba không muốn cả đời này cúi người xin lỗi người ta thay em trai giống như hôm nay chứ! Em ấy nên trưởng thành rồi, mà không phải là chỉ biết khóc ở trong lòng ba.”

Nhiếp Thành Thắng im lặng.

Mấy ngày qua, những khuyết điểm của Nhiếp Dập trước kia ông ta chẳng hề để ý bây giờ lại phóng đại vô hạn trước mặt ông ta. Lần này sau khi nó đánh nhau mắng người, thật ra trong lòng ông ta đã có hai chữ thất vọng rồi.

Nhưng đến trường quân đội... nó mới mười hai tuổi, nhỏ như vậy đã bị đưa đến trường quân đội liệu có sớm quá không?

“... Con để ba suy nghĩ đã.” Nhiếp Thành Thắng hơi do dự.

Nhiếp Nhiên chỉ cười một tiếng, “Ba, hay là chúng ta đánh cược đi.”

“Đánh cược gì?”

“Con cược em trai sẽ không đồng ý đi xin lỗi Uông Minh Hạo, bởi vì trong lòng em ấy không có nhà họ Nhiếp. Em ấy bị chiều hư rồi.” Vẻ mặt và giọng nói Nhiếp Nhiên vô cùng chắc chắn.

“Không thể nào, nó hơi ngang bướng, cũng đúng là luôn được dì Diệp của con cưng chiều, nhưng con nói trong lòng nó không có nhà họ Nhiếp thì ba không tin.” Nhiếp Thành Thắng cau mày lắc đầu.

Ông ta cảm thấy có thế nào đi nữa thì Nhiếp Dập cũng là con trai ông ta, chảy trong người dòng máu của ông ta, là người nhà họ Nhiếp thì dù thế nào trong lòng cũng sẽ có nhà họ Nhiếp mới đúng.
Bình Luận (0)
Comment