Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 398

Chương 397BÀ TA KHÔNG PHẢI LÀ CHỦ MƯU (5)
Từ sau khi cô chủ về nhà, trong nhà không ngừng tranh cãi, mà cô chủ lại có thể không đếm xỉa đến, đủ để có thể thấy bản lĩnh của cô ấy lớn thế nào.

Bây giờ ông chủ không có ở nhà, bà chủ xông vào phòng cô chủ một mình, thật sự là quá nguy hiểm!

Đúng lúc chị ta sốt ruột thì thấy bà chủ nhà mình đi từ phòng cô chủ ra, chị ta vui mừng trong lòng, còn chưa kịp thể hiện ra mặt thì đã thấy bà chủ bất ngờ ngã xuống.

Chị ta tái mặt, vội vàng chạy lên.

“Bà chủ? Bà chủ!”

Nhiếp Nhiên ở trong phòng đương nhiên nghe thấy tiếng huyên náo trên hành lang, nhưng cô đã không còn lòng dạ nào quan tâm đến nữa rồi. Bây giờ trong đầu cô toàn là nghi vấn về thân phận của Hoắc Hoành, cô nhất định phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

Thời gian trôi qua, âm thanh đi qua đi lại bên ngoài đã dần dần biến mất, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng đồng hồ tích tắc.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn sách lại rung lên, màn hình lóe sáng.

Nhiếp Nhiên nhìn lướt qua, trên màn hình hiện lên hai chữ “Phương Lượng”.

Bị cắt ngang mạch suy nghĩ, cô cau mày lại, rõ ràng là không vui vì cuộc điện thoại này. Nhưng thấy điện thoại vẫn cứ đổ chuông, cuối cùng cô đành bất đắc dĩ nghe máy, “Muộn thế này rồi, thầy có chuyện gì thế?”

Nhưng bây giờ Phương Lượng có tin tức vô cùng khẩn cấp, đâu có quan tâm được những chuyện này.

“Tôi xin đổi cho em rồi, nhưng người phía trên không đồng ý, nói là đội dự bị đã nhận hồ sơ của em, em nhất định phải vào đó.”

Giọng nói của Phương Lượng hơi nôn nóng.

Anh ta vốn chưa từng thấy ai từ chối vào đơn vị huấn luyện dự bị như Nhiếp Nhiên, không ngờ lần này người của đơn vị huấn luyện dự bị lại đích thân gọi điện qua nói Nhiếp Nhiên nhất định phải vào đó.

Chuyện này làm anh ta há hốc mồm.

Đội dự bị đích thân gọi điện thoại đến, đây là đãi ngộ gì thế!

Nhưng sau khi kinh ngạc, Phương Lượng bắt đầu thấy khó xử.

Tính cách của Nhiếp Nhiên luôn cực đoan, chuyện cô không muốn làm thì ai ép cũng vô dụng, nhưng bên kia lại giục Nhiếp Nhiên nhanh chóng nhập đội, nhất thời anh ta cũng không biết phải làm thế nào.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Em định làm thế nào?” Giọng nói của Phương Lượng lộ rõ sự bất đắc dĩ và khó xử.

“Ồ? Đội dự bị này thật bá đạo.”

Giọng cô rất bình thường, nhưng nếu ở trước mặt cô thì có thể cảm nhận được rõ ràng trong lời nói của cô có thâm ý khác.

Phương Lượng không nhìn thấy vẻ mặt cô, tưởng đây là sự bình tĩnh trước bão táp nên thấp thỏm khuyên nhủ: “Tôi thấy hình như bên trên rất coi trọng em, hay là...”

Anh ta còn chưa nói hết những lời trong bụng thì đã nghe thấy Nhiếp Nhiên đồng ý ngay, “Được, em đi.”

Phương Lượng vừa mừng vừa kinh ngạc, “Thật à?”

“Nếu bọn họ muốn em đi như vậy, thế thì đi thôi.” Mắt Nhiếp Nhiên sắc bén như dao, khóe miệng cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.

Cô mơ hồ có cảm giác mình sắp nhận được một phần quà lớn.

...

Buổi tối hôm đó vì Diệp Trân đột nhiên đổ bệnh, Nhiếp Thành Thắng ở trong phòng làm việc nhận được điện thoại vội vàng chạy về nhà, có thể nói mấy ngày đó nhà họ Nhiếp loạn hết cả lên.

Ngay cả tên nhóc Nhiếp Dập kia, sau khi mẹ mình bị bệnh thì ngày nào cũng ở bên giường không rời một bước.
Bình Luận (0)
Comment