Chương 408CON TRAI LỚN NHÀ HỌ UÔNG - MỘT PHA MẠO HIỂM (4) “Anh Uông à, nhà tôi còn có chút chuyện, không quấy rầy anh nữa.” Nhiếp Thành Thắng làm như không có chuyện gì xảy ra, cười chào hỏi Uông Phủ.
Cả quá trình Uông Phủ đều ở bên cạnh Nhiếp Thành Thắng, cảnh vừa rồi cũng làm ông giật mình. Ông quả thực không ngờ con trai út nhà họ Nhiếp lại độc ác như vậy.
Ngẩn ra mấy giây, ông vội vàng cười gật đầu nói: “A, được, vậy tôi cũng không giữ nữa.”
“Nhiếp Dập, chúng ta về nhà thôi.” Nhiếp Thành Thắng quay lại nói với Nhiếp Dập một câu có vẻ như ôn hòa, nhưng sự lạnh lùng ở đáy mắt lại làm người ta kinh hãi.
Nhiếp Dập không dám phản kháng nữa mà cúi đầu ngoan ngoãn đi theo sau ông ta xuống nhà.
“Lợi dụng em trai mình hết lần này đến lần khác như vậy, cô không cảm thấy vô sỉ à?”
Lúc quay người xuống tầng, Nhiếp Nhiên nghe thấy một câu nhẹ nhàng truyền đến tai mình.
Cô dừng bước lại, nghiêng đầu cười như không cười nhìn Uông Tư Minh đã lạnh mặt lại, “Anh nấp ở một góc nghe trộm, biết rõ em trai bị tôi bắt nạt nhưng không ra mặt giúp đỡ, chẳng lẽ không vô sỉ sao?”
Từ sau khi Uông Tư Minh rời đi, Nhiếp Nhiên luôn cảm thấy có người nấp trong bóng tối quan sát mình, chỉ có điều cô không để ý đến cái trò trẻ con này mà thôi.
Mình để anh ta xem một vở kịch miễn phí, anh ta lại còn trách mình.
Kỹ năng đánh lén ẩn nấp của Uông Tư Minh đứng số một trong đơn vị, ngay cả sĩ quan huấn luyện của anh ta cũng có lúc không tìm được anh ta, không ngờ ngay từ đầu đã bị cô gái nhìn có vẻ tầm thường này phát hiện được.
Điều này làm anh ta không nén nổi kinh ngạc, nhưng sau đó lại hừ lạnh một tiếng, “Chuyện nhà cô, tại sao tôi phải quan tâm.”
Từ lúc thấy Nhiếp Nhiên xin lỗi thay Nhiếp Dập, anh ta đã biết tâm tư của cô gái này không đơn giản rồi.
Lúc ấy Uông Minh Hạo nói với mình là Nhiếp Dập có một người chị rất kỳ quái, thấy em trai mình bị đánh cũng không giúp, nhưng bây giờ ở trước mặt chú Nhiếp lại giả vờ hiểu chuyện lễ phép như thế, đây rõ ràng là cố ý.
Cô gái này lợi dụng cậu em trai đáng thương của mình, đúng là làm người ta chán ghét!
“Cho nên anh có tư cách gì chất vấn tôi?”
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, chặn họng anh ta.
“Cô...” Anh ta vô cùng tức giận, giọng nói ghét bỏ: “Sao đơn vị lại cần loại người tâm tư ác độc như cô chứ?”
Nhiếp Nhiên cười gật đầu, “Ừm, người tuyển tôi đúng là hơi mù thật.”
Uông Tư Minh ngây ra, cô ta dám nói lời như vậy!
...
Nhiếp Nhiên đi theo Nhiếp Thành Thắng đang nín nhịn cả đường về nhà. Cô cảm nhận được ngay hình như trong nhà hơi khác thường, đặc biệt là mùi thuốc bắc nồng nặc trong phòng bếp.
Xem ra sau khi mình đi, Diệp Trân lại phải cấp cứu một lần rồi.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Nhưng Nhiếp Thành Thắng đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ không hề phát hiện ra.
Mới vừa bước vào nhà, sắc mặt ông ta đã đen sì, quay người tát cho Nhiếp Dập một cái, khiến Nhiếp Dập ngã thẳng xuống đất.
Chị Lưu vừa mới chăm sóc Diệp Trân ngủ, lúc này mới xuống tầng đã nhìn thấy cảnh này, lập tức kinh hãi đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Nhiếp Dập che mặt, vô cùng sợ hãi nhìn Nhiếp Thành Thắng nhưng không dám nói câu nào.
Vừa rồi ở nhà họ Uông, nó bị Nhiếp Nhiên ép cho nhất thời tức giận mê muội nên mới muốn đẩy cô xuống tầng, bây giờ hoàn hồn lại nghĩ mà cũng sợ.