Chương 410BỊ TỨC HỘC MÁU, ẢNH HƯỞNG NGHIÊM TRỌNG ĐẾN SỨC KHỎE (1) Đáy mắt Nhiếp Thành Thắng u ám, “Không cẩn thận? Bây giờ nó còn nhỏ như vậy đã có thể làm thế với con, tương lai ba già rồi, nói không chừng ngày nào đó nó cũng không cẩn thận đẩy ba xuống tầng!”
Mấy câu cuối cùng ông ta gần như rít ra khỏi kẽ răng. Diệp Trân chưa bao giờ thấy ông ta tức giận như vậy, chỉ cảm thấy phát run trong lòng.
“... Không đâu, ông là ba nó, làm sao nó có thể đẩy ông xuống tầng!”
“Sao lại không? Hôm nay không phải ngay cả chị mình mà nó cũng có thể đẩy xuống hay sao! Sao tôi lại nuôi một thứ ác độc như vậy!”
Nói xong, ông ta lại giơ roi trong tay lên muốn quất xuống.
“Không, Thành Thắng! Ông đừng đánh nó! Ông muốn đánh thì đánh tôi đi, ông đừng đánh con! Nó là khúc ruột của tôi!”
Diệp Trân kêu khóc nhào tới, Nhiếp Thành Thắng đẩy mạnh bà ta ra, “Bà tránh ra!”
Cái roi trên tay ông ta lập tức quất xuống, “đét” một tiếng, Nhiếp Dập hét chói tai.
Cái roi đó vô cùng hung ác, trên cánh tay nó nhanh chóng hiện lên dấu roi vừa to vừa đỏ, nhìn mà kinh hãi.
Diệp Trân cuống lên, lại thêm tiếng hét vừa rồi giống như con dao đâm thẳng vào trái tim bà ta, vừa rồi vì suy nghĩ quá nhiều nên bà ta đã không thở được rồi.
Lần này càng khiến bà ta phẫn nộ hơn, “phụt” một tiếng, bà ta phun ra một ngụm máu tươi.
“Mẹ!”
“A Trân!”
Theo hai tiếng la thất thanh, Diệp Trân mềm nhũn người ngã xuống.
Nhiếp Thành Thắng kinh hãi vứt luôn roi xuống đất, vội vàng chạy tới ôm lấy bà ta.
Nhiếp Dập cũng không quan tâm đến cơn đau của mình, lăn một vòng đến bên cạnh Diệp Trân. Vừa rồi mẹ nó hộc máu làm nó sợ hãi quên cả khóc, toàn thân đang không ngừng run rẩy.
“Mau, mau gọi xe cấp cứu!” Nhiếp Thành Thắng ôm chặt Diệp Trân, vội vàng gầm lên với chị Lưu.
Chị Lưu như tỉnh mộng, cuống quýt đi gọi điện thoại.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Người trong nhà đều loạn hết lên vì Diệp Trân, duy chỉ có Nhiếp Nhiên đứng một mình ở xa nhìn, khóe miệng lướt qua ý cười cực nhẹ.
Lần này Diệp Trân không chết cũng mất nửa cái mạng rồi.
Không lâu sau, xe cấp cứu đã dừng ở cổng nhà họ Nhiếp, nhân viên y tế dùng cáng đưa Diệp Trân lên xe, Nhiếp Thành Thắng và Nhiếp Dập cũng đi theo.
“Nhiếp Nhiên, con còn không mau lên đi!”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, cô lên xe?
Quan hệ của cô và Diệp Trân cần phải đi theo đến bệnh viện à?
“Ngộ nhỡ đơn vị của ba có việc, con ở lại cũng có thể chăm sóc dì ấy giúp ba.”
Chăm sóc?
Nhiếp Thành Thắng phải vô tâm thế nào mới có thể nói ra lời này. Cô chăm sóc? Cô không âm thầm bóp chết Diệp Trân đã không tệ rồi.
“Nhanh lên!” Nhiếp Thành Thắng sốt ruột kéo thẳng cô lên xe.
Tiếng còi xe cứu thương vang lên cả đường, xe chạy thẳng đến cổng bệnh viện.
Mới xuống xe, bác sĩ Hoàng đứng ở cửa bệnh viện chờ lệnh lập tức chạy đến, nhìn Diệp Trân nằm trên cáng cứu thương, lo lắng nói: “Không phải tôi dặn để bà ấy bình tĩnh sao? Mới tiêm thuốc được nửa tiếng, sao bây giờ lại tệ hơn rồi?”
“Nửa tiếng trước?”
Nhiếp Thành Thắng rất kinh ngạc.