Chương 418LÊN ĐƯỜNG - CHUYỆN BẤT NGỜ TRONG TOA TÀU (4) Nhìn đã biết không phải dạng hiền lành gì rồi.
Uông Tư Minh thấp giọng nói với cô: “Chuyện này do tôi làm, tôi sẽ giải quyết.”
Nhiếp Nhiên liếc anh ta một cái, thoải mái dựa vào ghế, “Vậy hi vọng anh có thể giải quyết sạch sẽ gọn gàng, đừng hại đến tôi.”
Vì đám người này đột nhiên viếng thăm khiến bầu không khí trong toa tàu thay đổi, người trong toa tàu rối rít cầm túi chạy trốn tới toa tàu khác.
Đám người kia ngồi cách Uông Tư Minh không xa, bầu không khí trong toa tàu trở nên vô cùng căng thẳng.
Nhưng đúng lúc này, cửa toa tàu lại đột nhiên mở ra.
Đám côn đồ kia nhanh nhẹn cất đồ đi, giả vờ làm hành khách.
“Sao toa này lại lạ vậy, hai toa sau đầy kín người, ở đây lại ít thế này?” Một người đàn ông nhìn tình hình trong toa, kinh ngạc lẩm bẩm.
“Hơn nữa sao lại toàn là nam, không có nữ, thế này phải chơi thế nào?” Một người đàn ông khác cũng đi từ ngoài vào, nhưng anh ta nhanh chóng nhìn thấy sự tồn tại của một cô gái duy nhất, vì vậy kéo người đàn ông khác ở sau cửa vào, “Này, ở đây có con gái, đến lượt cậu rồi.”
“Không... không hay lắm đâu...” Nhìn người đàn ông kia hơi nhát gan, co rúc ở trong góc với vẻ mặt do dự.
“Này này này, không phải cậu không biết bốn chữ dám chơi dám chịu chứ? Dù sao cũng là lính, có dáng vẻ nam tử hán đại trượng phu đi được không hả?”
“Đúng vậy, làm lính hơn một năm rồi mà cậu còn nhát gan như vậy.”
Rõ ràng người đàn ông nhát gan kia bị hai người bọn họ khích, sau khi hít sâu mấy hơi, anh ta gật đầu, “Được rồi.”
Anh ta lấy can đảm dịch từng bước nhỏ, rất khó khăn cúi đầu đi đến trước mặt cô gái duy nhất trong toa tàu, bởi vì quá sợ hãi nên chỉ có thể nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí nói: “Anh... anh thích em...”
Ánh mắt đám người xung quanh lập tức đổ dồn lên người đàn ông này.
Uông Tư Minh không nhịn được cau mày lại, “Mã Tường, cậu đang làm gì thế hả?”
“Ơ? Uông Tư Minh, thật là trùng hợp, sao cậu cũng ở đây?” Người đàn ông kia nhìn thấy Uông Tư Minh thì cực kì kinh ngạc, liên tục gọi hai người ngoài cửa, “Này, Uông Tư Minh ở đây! Mau qua đây đi!”
Hai người đàn ông còn lại đi vào, một người trong đó trêu, “Bây giờ cậu cả Uông Tư Minh càng ngày càng giỏi lăn lộn rồi, lại còn có bạn gái đưa đến đơn vị nữa.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Hai người kia tự nhiên ngồi xuống đối diện Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh, hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí căng thẳng cổ quái bên đó.
“Này, em gái, kiểu đàn ông như Uông Tư Minh rất nhàm chán, còn không bằng tìm người hoạt bát thông minh thoải mái như Nghiêm Hoài Vũ anh đây.” Nghiêm Hoài Vũ tự luyến hất cái đầu cua không có tóc mái của mình.
“Thật ra Kiều Duy anh cũng không tệ.”
Nhiếp Nhiên nghiền ngẫm nhìn ba người đàn ông trước mặt, ba tên này rất thú vị, lại xen vào đúng lúc này.
Uông Tư Minh thấy cô không nói gì, hờ hững giải thích, “Mấy người này là nhóm cùng vào đơn vị dự bị với tôi, nhưng vì không qua được tư cách huấn luyện nên bị giáng cấp, lần này chắc sẽ cùng nhóm với cô.”