Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 430

Chương 429TRẢ ĐŨA - VÀO ĐỒN CẢNH SÁT - NGƯỜI Ở ĐƠN VỊ ĐẾN (6)
“Mấy người nói linh tinh, bây giờ tôi bị thương, các người bình an vô sự, rốt cuộc ai là người bị hại hả!” Gã đàn ông đầu trọc giơ cái cổ tay quặt xuống của mình đến trước mặt bọn họ, tức giận nói.

Nghiêm Hoài Vũ khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Đó là do bản lĩnh của mày không bằng người khác, ai bảo mày chỉ muốn trêu đùa con gái! Đáng đời! Không chặt cái móng heo của mày đã coi như khách sáo rồi!”

“Không sai, một tên lưu manh còn giả bộ vô tội cái gì!” Mã Tường cũng tức giận.

Gã đàn ông đầu trọc tức giận mặt mũi đỏ bừng, “Mày! Đồng chí cảnh sát anh nghe đi, đến bây giờ bọn họ vẫn đe dọa tôi! Mau bắt bọn họ lại!”

“Được rồi, ồn ào đủ chưa!” Cảnh sát bị mấy người bọn họ tranh cãi làm cho đau đầu.

Đang nghĩ xem có cần chia bọn họ ra để lấy lời khai không thì nữ cảnh sát đi gọi điện thoại kia bước vào, thấp giọng nói với anh ta: “Người của đơn vị dự bị nói mấy người này đúng là học viên trong quân đội, hơn nữa sẽ có người lập tức tới xử lý chuyện này.”

Bây giờ đã là bảy giờ tối rồi, trong đồn cảnh sát trừ mấy cảnh sát trực ban ra thì không còn ai khác, cho nên vô cùng yên tĩnh.

Cho dù nữ cảnh sát đã thấp giọng nhưng vẫn khiến những người đang ngồi ở đây đều nghe thấy rõ ràng, đặc biệt là Nghiêm Hoài Vũ, “Nghe thấy chưa, chúng tôi là người trong quân đội! Đầu trọc chết tiệt, mày xong đời rồi!”

Gã đàn ông đầu trọc chấn động, vẻ mặt thay đổi.

Gã không ngờ cái đám này lại thật sự là người trong quân đội, lần này thì xong rồi! Vu cáo hãm hại người trong quân đội sẽ phải ngồi tù mấy năm!

Làm thế nào, phải làm thế nào đây!

“Cho dù các cậu là người trong quân đội nhưng nếu như chuyện này là thật thì sẽ bị xử phạt nghiêm khắc hơn!” Cảnh sát nghiêm nghị trách mắng.

Cảnh sát kia nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ hung hăng không coi ai ra gì thì tự nhiên nảy sinh cảm giác chính nghĩa, lập tức đứng về phía gã đàn ông đầu trọc.

Nhưng anh ta lại không ngờ là câu nói của mình đã khiến gã đàn ông đầu trọc nghĩ ra cách.

Đúng vậy, chỉ cần chuyện này là thật, mấy thằng nhóc này và con ranh đáng chết kia sẽ bị xử phạt lớn hơn.

Dù sao thì trên tàu cũng không có camera, bà cụ duy nhất kia chắc chắn cũng rời khỏi trạm tàu hỏa rồi, bây giờ có thể nói là chết không có đối chứng.

Chỉ cần khăng khăng là bọn họ bắt cóc mình, cho dù là người trong quân đội cũng vô dụng!

Sau khi quyết định xong, gã giả vờ bình tĩnh, trưng ra vẻ mặt bị hại.

“Này, đầu óc anh có vấn đề à, chúng tôi cướp giật bắt cóc gã ta làm gì!”

“Cái đó phải hỏi các cậu!” Cảnh sát kia quay đi làm so sánh dao găm và vết thương.

Nếu người trong quân đội muốn đích thân đến đây, vậy thì cứ đợi người đến rồi hãy nói.

“Xin lỗi, cuối cùng vẫn làm lớn chuyện.” Uông Tư Minh áy náy nói với Nhiếp Nhiên.

“Từ lúc anh kéo tôi đi là tôi đã biết rồi.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói.

“Xin lỗi.” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Nhiếp Nhiên liếc anh ta một cái, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết người tới đón bọn họ có phải người mình nghĩ không? Cũng không biết phát súng kia có khiến anh ta vẫn không bò dậy được không?
Bình Luận (0)
Comment