Chương 449GẶP NGƯỜI QUEN CŨ - HUẤN LUYỆN THỂ DỤC BUỔI SÁNG (8) “Lại hành hạ người ta 10km, trời ơi điên mất!”
“Lần này biến thành hai mươi lăm phút, xong rồi xong rồi, sắp chết rồi.”
“Chắc chắn tôi không đạt yêu cầu rồi!”
Trong đơn vị có nhiều người nhỏ giọng ca thán, trong đó nhiều nhất chính là lớp 6, Thi Sảnh nghe thấy 10km thì như sắp sụp đổ đến nơi.
“Còn chưa ăn sáng đã chạy, nếu như tôi hôn mê nhớ cõng tôi về nhé.” Cô ta nói với Hà Giai Ngọc ở bên cạnh.
Hà Giai Ngọc nhìn thao trường mênh mông thì lại nóng lòng muốn thử, “Không sao, cậu cứ nghĩ tổng cộng có mười vòng, chạy xong là xong rồi.”
Thi Sảnh lườm cô ta một cái, “Chị hai, chị có biết an ủi người khác không thế?”
Lúc mới chạy hàng ngũ vẫn còn đầy đủ chỉnh tề, nhưng khi còn một nửa chặng đường thì bắt đầu có phân hóa hai cực. Trừ lớp 1 vẫn chạy đều nhịp ra, những lớp khác bắt đầu lề mề.
Ba người Nghiêm Hoài Vũ, Kiều Duy và Mã Tường nhân lúc người trong hàng chạy chậm lại, chạy tới bên cạnh Nhiếp Nhiên.
“Thế nào, ngày đầu tiên đã chạy như vậy, vẫn ổn chứ?” Nghiêm Hoài Vũ hưng phấn cả đêm hôm qua vì chuyện cô bật An Viễn Đạo, phát hiện cô gái này là bảo bối, cho nên thấy sáng sớm đã huấn luyện mạnh như vậy, anh ta hơi lo cho Nhiếp Nhiên.
Cô gái này vui như vậy, phải bảo vệ thật tốt mới được.
“Nếu như không chịu nổi thì nói một tiếng, đến lúc đó mấy anh em sẽ đỡ cô chạy.”
“Lề mà lề mề, làm cái gì thế hả! Hôm nay nếu như không đúng giờ thì đừng có ăn cơm!” Từ khi bắt đầu An Viễn Đạo đã nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, thấy mấy người Nghiêm Hoài Vũ lởn vởn bên cạnh cô thì lập tức rống lên.
Âm thanh vang dội kia khiến đám lính tăng tốc độ.
“Mục tiêu hôm nay của anh thật ác, hai mươi lăm phút 10km, đơn vị bình thường hai mươi mốt phút mới có 5km.” Sĩ quan huấn luyện Trần Quân của lớp 2 đi tới bên cạnh anh ta, cười tán dóc.
An Viễn Đạo hừ một tiếng, “Tôi không bắt bọn chúng vũ trang đầy đủ chạy là đã không tệ rồi.”
“Mỗi lần đến lượt anh đứng lớp thể dục buổi sáng đều như lửa cháy nhà ấy.”
“Ai giống anh, đối xử với bọn chúng tốt như vậy, buổi sáng ra thao trường chỉ có 5km.” An Viễn Đạo nhìn đồng hồ bấm giây trong tay, đi tới cạnh đường chạy, hô lên với các binh lính chạy qua trước mặt mình: “Chưa ăn cơm có đúng không, chạy mau lên cho tôi!”
“Vốn dĩ chưa ăn cơm mà.”
Không biết ai trong hàng oán giận một câu bị An Viễn Đạo nghe được.
“Chà, tôi nghe thấy trong hàng có người vẫn còn mạnh miệng đúng không? Vậy được rồi, nếu các cô các cậu vẫn còn sức để mạnh miệng, vậy thì đổi thành hai mươi phút!”
Anh ta lại thổi còi.
WebTru yenOn linez . com
“Trong vòng hai mươi phút, chạy hết 10km cho tôi, nếu không hôm nay chạy cả ngày!” Giọng anh ta theo tiếng gió truyền vào từng góc trên thao trường.
Nghiêm Hoài Vũ chửi bậy, “Mẹ kiếp, An Viễn Đạo này điên rồi à, hai mươi phút? Tại sao anh ta không nói một phút đi!”
“Lần này chạy chết rồi!” Mã Tường cau mày, hơi thở nặng nề.
“Lớp 6 các cậu có thể lựa chọn từ bỏ thì sẽ không cần chạy nữa.” Đột nhiên một nam sinh chạy qua bên cạnh Nghiêm Hoài Vũ.
Là người ở lớp 1, hơn nữa bọn họ đã vượt qua những lớp khác một vòng!
Lớp 6 và lớp 1 từ trước đến giờ luôn bất hòa, Nghiêm Hoài Vũ nghe vậy thì lập tức khó chịu, “Tôi nói này, lớp 1 các cậu huênh hoang cái sh*t gì, hôm nay ông đây sẽ liều mạng với các cậu!”