Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 465

Chương 464KHÔNG PHỤC - CHỐNG ĐỐI (5)
Trong đêm đen như mực, cả đám người mặc đồ rằn ri xanh lục không ngừng phi như bay về phía ngọn núi, ai ai cũng thở hồng hộc.

Còn ở trên sân huấn luyện, sau khi An Viễn Đạo uống xong trà gừng nóng hổi xong lại cảm thấy rất nhàm chán.

“Sao còn chưa tới, mấy đứa nhóc này bây giờ thật sự là càng ngày càng chậm chạp.” “Mới bốn mươi lăm phút, anh sốt ruột cái gì? Nếu là tân binh, năm vòng ít nhất cũng phải một tiếng mới có thể kết thúc.” Trần Quân nhìn ngọn núi đen lừng lững trước mắt.

“Đây chính là sự khác biệt giữa lớp 1 và các lớp khác.” An Viễn Đạo hừ mũi, xoa bàn tay hơi cóng.

“Phải phải phải, binh sĩ của anh đều là tinh anh.” Trần Quân cười ha ha.

Lại chờ thêm mười lăm phút nữa, tiếng bước chân từ xa dần dần vang lên.

“Đám nhóc con này cuối cùng cũng tới rồi!” An Viễn Đạo nhìn đồng hồ, miễn cưỡng xem là tạm được. Dù sao trời tối, đường núi cũng trơn ướt, có thể chạy năm vòng núi trong vòng một tiếng cũng coi như là có hiệu suất.

Không ngoài dự đoán, người của lớp 1 chạy về đầu tiên. Trần Quân chờ thành tích lớp 2 của mình, nhưng không ngờ sau khi người của lớp 1 lần lượt tập hợp đầy đủ, cái đuôi phía sau không phải là người của lớp 2, mà là… lớp 6?

Anh ta không nhìn nhầm đấy chứ?

Lớp 6 ư?

“Mấy người phía sau lớp 1 hình như là người của lớp 6 à?” Trần Quân sợ trời tối mình hoa mắt, chọc chọc An Viễn Đạo bên cạnh xác nhận.

An Viễn Đạo nhìn ba người Nghiêm Hoài Vũ chạy trước nhất, và phía sau là một bóng dáng nho nhỏ xinh xắn thì hừ giọng: “Biết ngay là con bé này lừa tôi mà.”

Lúc luyện tập buổi sáng, anh ta nhìn ra Nhiếp Nhiên chưa dốc toàn lực để chạy 10km. Sau đó anh ta nghĩ cả nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại càng cảm thấy chắc là cô bé này sợ vào lớp 1 rồi sẽ bị mình lấy việc công trả thù riêng đây mà.

Vì thế, anh ta đặc biệt gọi bọn họ dậy chạy buổi tối chính là muốn nhìn thấy Nhiếp Nhiên vì muốn về ngủ sớm mà để lộ ra tiềm lực lớn thế nào. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Chỉ có điều không ngờ mới ngày đầu tiên mà cô gái này đã đuổi kịp lớp 1, nếu thật sự rèn luyện nghiêm túc… vậy chắc chắn sẽ tiến thêm một bước lớn!

Anh ta lập tức có suy nghĩ sẽ thu nạp Nhiếp Nhiên.

Nhưng… trước khi thu nạp, anh ta vẫn muốn cố gắng giày vò cô bé này thêm mới được.

Buổi sáng khiến mình bị xấu hổ, tối qua ở trước mặt tiểu đoàn trưởng thì liên tục chế giễu làm mình mất mặt, còn cả lúc từ Cục Cảnh sát đi ra, cô đã lợi dụng Uông Tư Minh đe dọa mình nữa, hừ hừ! Chỉ bằng ba món nợ này, kiểu gì anh ta cũng phải dạy dỗ cô cho thật tốt mới được.

“Lừa ư?” Trần Quân nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ.

Lúc này, trong lòng An Viễn Đạo đang nghĩ làm thế nào để giày vò Nhiếp Nhiên nên không trả lời anh ta.

Năm phút sau, một trăm năm mươi binh sĩ đã đứng đầy đủ trong thao trường, tiếng thở dốc nặng nề và ống quần, giày dính đầy bùn đã thể hiện rõ sự thảm hại của bọn họ.

“Mất một tiếng, các cô cậu là rùa sao? Đến cả lớp 6 cũng ngay sau lưng các cô cậu, sao hả, có phải ngày thường tôi đối xử quá tốt với các cô cậu nên lơ là thả lỏng đúng không!”

Thành tích tạm được thì tạm được, nhưng nhìn thấy tân binh mới như Nhiếp Nhiên có thể đuổi kịp tốc độ của lớp 1 thì lại cảm thấy thành tích này đúng là chẳng ra sao.

Anh ta chỉ gà mắng chó, lôi cả lớp 6 vào mắng cùng khiến Nghiêm Hoài Vũ rất không thoải mái.

Cái gì gọi là đến cả lớp 6 cũng chạy đằng sau các cô cậu rồi, đây là ý gì! Lớp 6 bọn họ rất kém sao?

“Mấy người lớp 6 ban nãy theo đuôi, bước ra khỏi hàng!” An Viễn Đạo lớn tiếng quát.
Bình Luận (0)
Comment