Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 467

Chương 466KHÔNG PHỤC - CHỐNG ĐỐI (7)
Trong thời gian chạy bộ, Nhiếp Nhiên lại nhìn xuống cuối lớp, Cổ Lâm vẫn đỡ cô gái kia tiếp tục đi về phía trước nhưng tốc độ bị chậm dần, vốn dĩ còn có thể làm cái đuôi, bây giờ cắt đứt luôn rồi.

Trên đường chỉ nghe thấy tiếng Nghiêm Hoài Vũ mắng chửi, toàn lời bất mãn với An Viễn Đạo.

Cuối cùng, lúc tới thao trường, An Viễn Đạo nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Mười bảy phút, còn kém hai phút, tiếp tục chạy.”

Người lớp 6 suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Thật sự là không chịu được nữa, chạy liên tiếp bốn vòng, cộng thêm năm vòng ban nãy nữa tổng cộng là chín vòng, bây giờ còn chạy hai vòng thì sẽ chết người mất thôi!

“Các cô các cậu đều chết hết rồi phải không, không nghe rõ lời tôi sao! Còn không tiếp tục đi! Có phải còn muốn thêm vài vòng nữa không!” An Viễn Đạo nhìn bọn họ thở phì phò không động đậy thì lập tức gầm lên.

Vừa nghe thấy còn phải chạy thêm, bọn họ không thể bình tĩnh nổi nữa, gắng gượng nhấc cẳng chân mềm nhũn chậm rãi nhích lên phía trước.

“Có phải là quá nhiều rồi không, anh giày vò người khác như thế này có phần quá đáng rồi!” Trần Quân thấy đám người lớp 6 đã không thể chịu được nữa, không nhịn được mà nhỏ tiếng hỏi.

Mười mấy vòng này sắp bằng với hạng mục rèn luyện của lớp 1 rồi, hơn nữa, hai vòng mười lăm phút, thật sự là quá khắt khe.

“Tôi đâu có giày vò người khác, chạy vài vòng mà tính là giày vò, vậy thì không phải là quân nhân nữa!” An Viễn Đạo nhìn Nhiếp Nhiên trong đội ngũ từ xa.

Anh ta không tin là không giày vò chết được cô bé này!

Gió lạnh thấu xương đột nhiên nổi lên, đối với người lớp 6 mà nói thì khó mà chịu được. Bọn họ chạy bộ liên tiếp, nóng tới mức cả người đổ đầy mồ hôi, bây giờ gió lạnh vừa thổi thì cảm thấy nóng lạnh lẫn lộn.

Lần này, tới cả Nghiêm Hoài Vũ cũng không kêu ca nữa, vùi đầu vào chạy.

Cô gái được Cổ Lâm kéo chạy tới vòng cuối liền ngừng lại, thở hổn hển, “Không được, không được, tôi không chạy được nữa rồi… thật sự là tôi không chịu nổi nữa… đây rõ ràng là quá chịu tội…”

Cổ Lâm vội vàng giục giã: “Chạy mau, nếu không… giáo quan An sẽ lại… phạt chúng ta đó.”

Cô ta trượt từ trên người Cổ Lâm xuống, ngã xuống đất, kêu la: “Lớp trưởng, tôi thật sự không chạy được nữa, quá mệt rồi. Tôi không muốn làm quân nhân nữa, tôi từ bỏ… Vì sao tôi phải chịu cái tội này, tôi không chạy nữa, không chạy nữa.”

Người của cả lớp vì tiếng gào khóc của cô ta mà trong lòng vừa lo vừa tức, nhưng nhiều hơn là có tâm trạng giống cô ta. Tại sao bọn họ phải ở đây nhận cái tội rõ ràng không phải do mình gây ra này!

Cổ Lâm nhìn cô ta ngã xuống đất, vội vàng muốn đỡ cô ta dậy, “Mau dậy đi, nếu không lại phải phạt chạy đó…”

Cô gái đó ngồi bệt mông xuống đất, không quan tâm dưới đất có nước ướt, nằm sấp khóc lóc không chịu đứng dậy, “Không, tôi không chạy nữa, có đánh chết cũng không chạy nữa! Tôi bỏ cuộc, tôi không làm nữa!”

Nhiếp Nhiên sầm mặt xuống, quay người tiếp tục chạy về phía trước.

Nghiêm Hoài Vũ đang chau mày nhìn cô nữ binh đó khóc lóc, thấy Nhiếp Nhiên chạy về phía trước cũng vội vàng chạy theo, sau đó lần lượt là mấy người Kiều Duy, Mã Tường cũng chạy theo.

Những người khác trong lớp thấy mấy người đó chạy về phía trước, lại nhìn cô nữ binh kia nằm sấp dưới đất khóc lóc không thôi, cuối cùng ai nấy đều chạy đi

“Mau đứng dậy đi, bọn họ đi hết rồi!” Cổ Lâm nhìn đám người kia, lại năm lần bảy lượt giục giã cô ta đứng lên.
WebTru yenOn linez . com
“Tôi từ bỏ, muốn đi thì cô tự đi đi!”
Bình Luận (0)
Comment