Chương 468KHÔNG PHỤC - CHỐNG ĐỐI (9) “Nhưng tôi đã đạt được chỉ tiêu rồi.” Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi nói.
Lửa giận của An Viễn Đạo bùng lên theo câu nói của cô, “Cô đạt được chỉ tiêu thì sao, người cuối cùng vẫn không đạt!”
“Vậy có liên quan gì tới tôi, dựa vào cái gì vì cô ta không đạt chỉ tiêu mà phải cùng cô ta chạy hết vòng này tới vòng khác như một kẻ ngốc?” Giọng của Nhiếp Nhiên tỏ ra hết sức bình tĩnh trong gió lạnh, nhưng nghe kĩ sẽ phát hiện bên trong hàm chứa một sự tàn nhẫn u ám.
Nhưng giọng điệu dĩ nhiên đó lại khiến An Viễn Đạo nghe mà choáng váng, dựa vào cái gì?
Cô gái này hỏi mình dựa vào cái gì?
Theo từng lời của cô, lửa giận cháy bùng lên trong lồng ngực anh ta, An Viễn Đạo gầm lớn: “Bởi vì các cô cậu là một lớp! Là một tập thể! Tính chất quan trọng của đoàn đội lẽ nào giáo quan trong đại đội của cô không dạy cô sao?”
An Viễn Đạo chỉ nữ binh được Cổ Lâm và Lý Kiêu dìu về, tiếp tục dạy bảo Nhiếp Nhiên: “Trên chiến trường, cô ta chính là chiến hữu sinh tử với cô, chỉ cần có nguy hiểm đều phải dốc hết sức lực để cứu giúp!”
Nhiếp Nhiên nhìn An Viên Đạo vì tức giận mà vẻ mặt cực kì kém, cũng hoàn toàn không nhượng bộ đáp: “Nhưng cô ta đã từ bỏ rồi, một người đến cả bản thân còn từ bỏ, tại sao tôi lại phải xả thân cứu giúp? Hơn nữa, nếu cô ta thật sự suy nghĩ cho chiến hữu sinh tử với mình, cô ta sẽ không hết lần này tới lần khác liên lụy tới chiến hữu! Vậy nên, cô ta không xứng, cũng không đáng để tôi lãng phí thời gian vì cô ta, chứ đừng nhắc tới tính mạng!”
Nữ binh đó bị lời nói của Nhiếp Nhiên làm cho xấu hổ vô cùng, cô ta im lặng cúi đầu đứng một bên.
Mắt Nhiếp Nhiên sắc lạnh như dao, lặp lại lần nữa rất có khí phách: “Tôi yêu cầu được về đi ngủ!”
Đùng!
An Viễn Đạo thấy lửa giận của mình đã theo câu nói cuối cùng của cô xông lên tới não, anh ta trừng mắt gầm lớn, “Cho dù cô ta từ bỏ thì cô cũng phải đưa cô ta về điểm đích! Đây là quân ngũ, không phải nơi để cô chứng tỏ chủ nghĩa anh hùng cá nhân! Mỗi mệnh lệnh tôi đưa ra, các cô cậu đều phải phục tùng vô điều kiện!”
Vô điều kiện?
Ha, lúc trước cũng đã từng có một trưởng quan trẻ tuổi không biết sống chết nói cái gì mà vô điều kiện trong lúc huấn luyện, cuối cùng, buổi tối hôm đó, cô đã mò tới ký túc của anh ta, dùng dây thép cắt đứt cổ luôn.
Người này lại dám nói vô điều kiện với cô? Xem ra anh ta cũng muốn thử mùi vị của dây thép rồi!
Lúc này, gió lạnh thổi tung tóc cô, sự tàn bạo trong đáy mắt dần dần sâu thẳm thêm vài phần.
“Tôi! Không! Phục!”
Cô khẽ hé môi nhả ra ba chữ, làm cho toàn bộ người có mặt ở đây choáng váng đến mức không ai dám thở.
An Viễn Đạo nắm chặt nắm đấm, lửa giận khiến răng của anh ta nghiến vào nhau ken két. Huấn luyện trong quân ngũ đã lâu, đây là lần đầu có người dám cãi lại anh ta như vậy.
Đến cả mấy người Nghiêm Hoài Vũ cũng đều run lên.
Nghiêm Hoài Vũ thấy sắc mặt tái xanh của An Viễn Đạo thì biết là hỏng rồi.
Thế là anh ta vội vàng chạy tới, muốn giúp Nhiếp Nhiên giải vây, “Sĩ quan huấn luyện An, lớp chúng em vốn dĩ là một lớp kém, sao thầy phải dùng tiêu chuẩn của lớp 1 để bình xét chúng em chứ, thế thì có khác nào thầy đang làm khó chúng em!”
“Tôi có cho cậu ra đây nói chuyện sao!” Giọng của An Viễn Đạo trầm xuống, giống như kết thành mảnh băng vậy.
Nghiêm Hoài Vũ chau mày, vừa định nói thì đã nghe thấy tiếng quát lên, “Cậu cút về chỗ cho tôi!”
Ngay lập tức, anh ta lùi một bước về sau.
An Viễn Đạo nhìn Nhiếp Nhiên thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói, “Được! Cô không phục phải không, vậy cô đứng ở đó cho tôi, đứng tới khi nào phục thì thôi!”
Những người khác cảm thấy vẫn may, chỉ là để cô đứng tới khi nào cô nhận sai thì thôi, xem ra An ma đầu vẫn mềm lòng.
Nếu không theo như cách thức anh ta làm với nam binh, nhất định sẽ huấn luyện tới người ta khóc mới thôi.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Nhưng Phương Lượng biết lần này căng thẳng thật rồi, dựa vào sự hiểu biết của anh ta về Nhiếp Nhiên, chuyện này nhất định sẽ không thỏa hiệp.
Ngay sau đó, An Viên Đạo lại bộc phát lửa giận lên toàn lớp 6, gầm lên: “Các cô cậu còn đứng ở đây làm gì, tiếp tục chạy cho tôi!”
Phút chốc, người của lớp 6 run lên, một lần nữa chạy về phía ngọn núi kia.
“Những người còn lại, tất cả giải tán về đi ngủ!”
Năm lớp còn lại nhìn Nhiếp Nhiên rồi lập tức về phòng ngủ của mình.
Lần này coi như lớp 6 bị An Viễn Đạo làm cho khiếp sợ. Vì sợ sẽ lại một lần nữa bị mắng chửi nên đúng mười lăm phút, không hơn không kém, tất cả đều tập hợp đầy đủ.
Lúc này An Viễn Đạo mới miễn cưỡng buông tha.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ còn muốn nói chuyện với Nhiếp Nhiên thì bị An Viễn Đạo trừng mắt, Kiều Duy vội vàng kéo Nghiêm Hoài Vũ đi.
Tốt nhất lúc này đừng thêm dầu vào lửa, chờ sáng mai, nói không chừng An Viễn Đạo nguôi giận rồi sẽ xuôi thôi.
Trước lúc gần đi, Trần Quân nhìn Nhiếp Nhiên đứng đó không động đậy, nhỏ tiếng hỏi: “Thật sự muốn nữ binh này đứng đây cả đêm à?”
“Không để cô ta biết mặt một chút thì lại tưởng tôi là người mềm lòng!” An Viễn Đạo hừ lạnh một tiếng, rời đi trước.
Chớp mắt, cả sân huấn luyện trống rỗng chỉ còn lại một mình Nhiếp Nhiên.
Cô cô độc nhìn về phía chân trời xa nhất, gió rét đậm trên sân huấn luyện rộng mênh mông giống như một con mãnh thú đang gào thét, nghe chỉ khiến ruột gan lạnh buốt không thôi.