Chương 481TỰ XIN THUYÊN CHUYỂN - XIN CHÀO NHỊ THIẾU (4) Thời gian càng ngày càng lâu, gió lại mạnh hơn một chút.
Những đám mây nặng nề ở phía xa nơi đường chân trời lại bắt đầu tụ lại.
An Viễn Đạo cảm nhận được gió lớn thấm vào mình, anh ta bắt đầu hơi oán trách Nhiếp Nhiên. Tiết trời này rất thích hợp cho đám ranh con kia huấn luyện nhảy dù, lần này thì hay rồi, bị con nhóc cứng đầu này làm xáo trộn hết cả lên.
Dưới cơn bực tức nóng giận, anh ta cũng nói nhiều hơn.
“Cô nói xem, cô còn trẻ tuổi mà sao tính tình lại quật cường như vậy hả, đã đến ngày thứ chín rồi…”
“Cô có biết hiện giờ ở trong quân đội, mọi người đều coi cô như trò cười không hả…”
“Ngày đầu tiên đến đã chống đối sĩ quan huấn luyện, cô định đánh một trận thành danh đấy à…”
Bên tai không ngừng vang lên tiếng nói của An Viễn Đạo, nó giống như niệm kim cô chú làm đầu cô càng đau đớn hơn, cô cau mày rồi quát một tiếng, “Ngậm miệng!”
Ngoại trừ lúc còn là tân binh, bị sĩ quan huấn luyện răn dạy ra, thì đã rất nhiều năm rồi An Viễn Đạo không bị ai dạy dỗ, giờ bất thình lình có một người mới mắng mình làm anh ta cũng bị đơ ra trong ba giây.
Nhưng anh ta nhanh chóng nổi giận, “Cô… cô dám quát tôi? Con nhóc thối này dám mắng sĩ quan huấn luyện, cô muốn chết à! Cô chống đối tôi còn chưa tính, để cho tôi phải đứng cùng cô, tôi cũng nhịn, giờ lại còn quát tôi, cô dám quát tôi cơ!”
Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ đánh nữ binh, nhưng hai chữ “ngậm miệng” này rõ ràng đã vượt quá giới hạn của anh ta rồi.
An Viễn Đạo nắm lấy bả vai Nhiếp Nhiên, nhưng lại nhìn thấy trên khuôn mặt tái nhợt của cô có vệt ửng đỏ không bình thường, và cả đôi môi bị máu thấm đẫm cũng vô cùng chướng mắt.
Anh ta thầm giật mình, “Này! Cô sao thế?”
Nhiếp Nhiên dùng sức lực lớn nhất tránh thoát tay của anh ta, cô cau mày, nói với vẻ ghét bỏ: “Anh quá ồn ào!”
Giọng nói suy yếu và cánh tay nóng hầm hập của cô làm An Viễn Đạo phải kinh ngạc, “Cô đã thành như thế này rồi, tại vì sao lại không nói hả?”
Mới vừa rồi anh ta nắm lấy bả vai cô, nhiệt độ nóng bỏng trên người cô đã xuyên thấu qua quần áo và truyền đến tay anh ta, mà quan trọng là bộ quần áo cô mặc trên người kia đang bị ướt lạnh.
Nhất định là hôm trước tuyết rơi, con nhóc cứng đầu này lại đứng trong tuyết một ngày cho nên quần áo đều bị ướt đẫm, thêm chuyện thời tiết rét đậm, có gió lớn thổi qua khiến quần áo của cô đều biến thành băng.
“Đi, tới phòng Y tế!” Giờ phút này, anh ta cảm thấy rất may mắn vì người của lớp 6 đã đến nhờ vả phòng Y tế từ trước, nên đã chuẩn bị kĩ càng hết các vật dụng dùng để cấp cứu rồi.
Anh ta vừa định lôi Nhiếp Nhiên đi ra ngoài thao trường, nhưng không ngờ lại bị cô tránh thoát, giữa một cú kéo, cô ngã mạnh xuống đất.
Chân của cô đã sớm không còn cảm giác, lúc trước chỉ dựa vào một hơi để chống đỡ thôi, giờ bị ngã lăn ra đất thế này, toàn bộ bắp đùi của cô thực sự không thể đứng dậy được nữa, có cảm giác như nó không tồn tại vậy.
“Không được, tôi vẫn còn có thể đứng!”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Cô cố hết sức quỳ trên mặt đất, chậm rãi dùng tay đỡ người, sau đó run rẩy bò dậy.
An Viễn Đạo nhìn dáng vẻ bướng như lừa của cô mà tức đến mức chỉ muốn đá vào mông cô một phát, “Con mẹ nó chứ, cô bị điên rồi hả!”
Cơ thể cô nóng đến mức có thể rán trứng ốp lết được rồi đấy, thế mà cô lại còn muốn đứng?
“Cô nhìn xem tự cô đã giày vò mình thành cái dáng vẻ quỷ quái gì rồi hả, bướng cái gì mà bướng!”
Thấy An Viễn Đạo lại muốn đi lên tóm lấy mình, bên trong đôi mắt mệt mỏi của Nhiếp Nhiên hiện lên sự khốc liệt, “Đi ra, tôi vẫn còn có thể đứng!”
An Viễn Đạo vừa định bắt lấy bả vai cô, sau khi nhìn thấy ánh mắt kia của cô, anh ta hơi khựng lại, cuối cùng tức quá, nói: “Được! Được! Sốt chết cô luôn đi!”
Nhiếp Nhiên cố gắng đứng thẳng người, nhưng bởi vì vừa rồi vừa giằng vừa giật để tránh thoát, cô đã dùng hết sức lực còn lại rồi. Lúc này cô chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, đồ vật nhìn thấy đều có rất nhiều lớp bóng chồng, cả người cũng bắt đầu lắc lư lảo đảo.