Chương 486TỰ XIN THUYÊN CHUYỂN - XIN CHÀO NHỊ THIẾU (9) “Cô mơ đi! Chẳng phải cô vẫn còn chưa chịu thua à? Vẫn chưa kết thúc trừng phạt đâu đấy!”
Đối với người khác thì đây là lần đầu họ nghe được Nhiếp Nhiên nói muốn xin chuyển đi, nhưng đối với An Viễn Đạo thì đây đã là lần thứ hai anh ta nghe thấy điều này.
Con nhóc cứng đầu này chụp cho mình một cái sọt lớn như vậy, giờ nói muốn đi là đi à, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
An Viễn Đạo đã nghĩ được vô số lời mắng, chỉ đợi đến lúc cô nói câu không phục là sẽ tuôn ra ngay, nhưng kết quả là…
“Tôi chịu thua ạ.”
Bốn chữ nhẹ nhàng kia lập tức khiến những lời răn dạy của anh ta nghẹn về trong bụng.
“Cái gì!” An Viễn Đạo kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn cô.
“Thật xin lỗi sĩ quan huấn luyện An! Trong lúc nghỉ ngơi tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi cảm thấy ở trong quân đội thì hẳn là nên phục tùng sĩ quan huấn luyện vô điều kiện, nhưng tôi không chỉ không phục tùng mà còn công khai chống đối anh, mang đến những ảnh hưởng xấu đến cho quân đội, cho nên tôi xin rời đi.” Nhiếp Nhiên nói rất nghiêm túc, đau thấu tim gan giống như là hoàn toàn được giác ngộ vậy. Cô tâng bốc An Viễn Đạo lên làm cục tức kia của anh ta không có chỗ trút, cố kìm nén đến mức cực kì khó chịu.
“Lúc này cô mới nghĩ đến chuyện mang tới ảnh hưởng không tốt cho quân đội? Thế mấy ngày trước trong đầu cô toàn là bột nhão à!”
Cái con bé cứng đầu này đang cố ý, chắc chắn là cố ý!
Mấy ngày trước, cô còn cứng đầu cứng cổ chống đối mình đến cùng, thế mà bây giờ lại làm ra vẻ hận không thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thế này. Đúng là trình độ trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay!
Lúc đang tức giận, trong đầu An Viễn Đạo bỗng nhớ lại vài câu nói lẻ tẻ của cô lúc trước.
Đợi một chút!
Không còn là người của lớp 6 nữa? Xin chuyển đi?
Tốt lắm!
An Viễn Đạo lập tức hiểu rõ rồi!
Mẹ nó chứ, ở đâu ra mà giác ngộ, rõ ràng là cô ta coi mình như khỉ mà đùa giỡn!
Cái con nhóc cứng đầu này ngay từ đầu đã dựa vào việc anh ta trả thù riêng mà cố ý làm lớn chuyện này lên, như thế sẽ có lí do tốt để rời đi.
Thì ra ngay từ lúc ban đầu cô ta đã nghĩ có một ngày sẽ rời khỏi đội dự bị rồi!
Đây là lần đầu tiên trong đời An Viễn Đạo bị người ta trêu đùa như thế. Anh ta tức giận đến mức mắt muốn nhỏ ra máu, nhưng Nhiếp Nhiên trước mắt vẫn cứ giữ thái độ tốt mà cúi người chào anh ta, cô nói: “Hi vọng sĩ quan huấn luyện có thể thông cảm cho tôi trẻ tuổi nóng tính không hiểu chuyện ạ.”
Trẻ tuổi nóng tính không hiểu chuyện… Mẹ nó, anh ta thật sự muốn làm thịt con nhóc cứng đầu này luôn!
“Cũng hi vọng sĩ quan huấn luyện Quý có thể phê chuẩn cho đơn xin lệnh điều động của tôi.” Nhiếp Nhiên lại đưa đơn điều lệnh trong tay ra.
“Cái này…” Quý Chính Hổ nhìn dáng vẻ “tôi sai rồi tôi muốn nhận phạt” của Nhiếp Nhiên. Theo lý mà nói, chuyện này gây ra náo động lớn như thế hẳn là phải xử phạt, rời khỏi quân đội cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Ngẫm nghĩ một lúc, anh ta bèn đưa tay ra định nhận tờ đơn xin lệnh điều động kia, nhưng bỗng chốc, một tiếng hét vang lên ở cửa phòng làm việc, “Tôi không đồng ý!”
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp quay đầu lại thì đã cảm thấy hoa mắt, một sức mạnh cực lớn kéo thẳng cô ra ngoài. Trong lúc lảo đảo, khóe miệng cô chậm rãi cong lên, nở nụ cười đắc ý.
Cả đoạn đường đi lảo đảo không vững, cho đến khi đến một nơi hẻo lánh trong phòng huấn luyện, Nhiếp Nhiên bị văng mạnh một cái đập lên mặt tường, phát ra tiếng vang nặng nề khiến cô phải hơi nhíu mày.
“Cái mà cô gọi là kết thúc chính là muốn rời đi!” Trên đỉnh đầu lại vang lên tiếng nói thở dốc đầy phẫn nộ.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt giận dữ của vị chính trị viên kia, cô khẽ nở nụ cười, “Không biết bây giờ anh đang lấy thân phận chính trị viên nói chuyện với tôi, hay là… lấy thân phận Hoắc Hoành?”