Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 498

Chương 497CON BÉ LÀ MỘT CON NGỰA MẠNH MẼ CHƯA ĐƯỢC THUẦN HÓA (1)
Nhưng vừa nghĩ tới những lời nói vừa rồi của Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành bất giác nhíu mày lại.

Rốt cuộc anh phải làm thế nào mới có thể để cho cô nàng kia chấp nhận mình đây?

Thật sự là một vấn đề khó giải quyết đấy.

Nhớ năm đó lần đầu tiên anh đơn độc đi làm nhiệm vụ cũng chưa từng hoang mang như thế này.

Nhiếp Nhiên này đúng là kiếp nạn của anh.

Lý Tông Dũng nhìn Hoắc Hoành khi thì mỉm cười mơ tưởng, khi lại ảo não nhíu mày thì cảm thấy thằng bé nghiêm túc thật rồi.

Có điều, con bé kia không phải là người dễ cưa đổ như vậy, hơn nữa nhìn hồ sơ thì cũng mới vừa đến tuổi trưởng thành thôi, hai người kém nhau đến mười tuổi đấy. Thường nói ba tuổi đã là cách một thế hệ, thế này là thành cách ba thế hệ rồi, lại thêm cả thân phận của thằng nhóc thối này nữa, không biết đến lúc đó Nhiếp Thành Thắng có đồng ý hay không.

Ôi… Thằng nhóc này muốn theo đuổi vợ, đúng là phải đi đường dài rồi.

Nhưng cuối cùng thì cũng coi như nó có nơi ký thác, chí ít về sau sẽ vì con nhóc kia mà biết quý trọng mạng sống của mình.

Trong lòng Lý Tông Dũng thầm mừng thay cho Hoắc Hoành, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Được rồi, được rồi, trông cái dáng vẻ lấy quyền công làm việc tư của cháu kìa! Sau này đi ra ngoài đừng nói là học trò của chú, quá mất thể diện của chú!”

Hoắc Hoành đã hồi hồn lại, anh mỉm cười dựa lưng vào thành ghế, “Cháu lại nghe nói ở bên ngoài chú hay khen cháu lắm, còn nói cháu là học trò xuất sắc nhất do chính chú dạy ra.”

Lý Tông Dũng bị vạch trần nên ho khù khụ vài tiếng, ông giả ngu: “Có sao? Sao chú lại không nhớ rõ nhỉ. Ôi… già rồi, già rồi, không biết nữa. Thế… bây giờ cháu nói cho chú nghe cái gọi là kế hoạch B này là muốn chú giúp cháu làm gì hả?”

“Cũng không có gì, bọn cướp biển quá hung hãn và ngang ngược, cháu muốn để đội dự bị của chú đi dọn dẹp một chút.”

Lý Tông Dũng cau mày, hỏi: “Đi dọn dẹp? Nếu dọn dẹp đám cướp biển thì chẳng phải cái kho quân dụng kia sẽ phải xây dựng sao?”

“Cháu không bảo để mọi người tiêu diệt hoàn toàn, chỉ là đánh du kích mà thôi. Một là kiểm nghiệm năng lực của đội dự bị, hai là làm lớn chuyện này lên, khiến Hoắc Khải Lãng không dám làm loạn nữa.”

Hoắc Hoành phân tích rõ ràng, hoàn toàn đều vì suy nghĩ cho đội dự bị và nhiệm vụ nằm vùng của mình. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Nhưng dù sao Lý Tông Dũng cũng đã là người lớn tuổi rồi, ăn cơm còn nhiều hơn Hoắc Hoành ăn muối, làm sao có thể mắc mưu của anh được? Chưa nói đến việc nhiệm vụ này vốn không phải là nhiệm vụ mà đội dự bị nên nhận, chỉ dựa vào hành động đang yên đang lành, Hoắc Hoành đột nhiên nói kiểm tra đội dự bị là có thể biết trong lòng thằng nhóc thối thây này lại có ý định quỷ quái gì đây.

“Còn gì nữa?” Lý Tông Dũng ung dung hỏi lại.

Hoắc Hoành cười nhẹ và khẽ gãi chóp mũi, thẳng thắn nói, “Chủ yếu vẫn là cháu muốn cho cô ấy được luyện thực chiến, được luyện tập.”

Lần này Lý Tông Dũng thật sự đã bị Hoắc Hoành chọc tức, ông lập tức đứng dậy giả vờ như muốn lấy đồ ném anh.

“Chú biết thằng nhóc thối nhà cháu không có lòng tốt mà! Cái gì mà kiểm tra năng lực của đội dự bị, rõ ràng chính là lấy việc công để làm việc tư mà!”

Hoắc Hoành thấy ông cầm quyến sách trước mặt định ném về phía mình bèn dùng hai tay chống lên tay cầm của ghế, làm động tác quay người nhảy lên dứt khoát, nhẹ nhàng tránh được.

Anh liên tục nhặt đồ lên đặt lại ngăn nắp, rồi mỉm cười nói: “Đâu thể nói là lấy việc công làm việc tư được ạ, chỉ là để cho cô ấy ra ngoài luyện tay một chút mà thôi.”

“Bớt kiếm cớ đi! Lại còn luyện tay một chút… Luyện tay?” Lý Tông Dũng nhìn đăm đăm vào anh, “Cháu điên rồi, cháu định để cho con bé luyện súng thật đạn thật?”
Bình Luận (0)
Comment