Chương 511TỰ MÌNH MUỐN CHẾT - GIỮA BỌN HỌ CÓ MẬP MỜ (3) Nghĩ tới chỗ nước bốc hơi nghi ngút ban nãy, không cần thử cũng biết chắc chắn nhiệt độ không hề thấp.
Nhiếp Nhiên cuối hàng nhìn thấy thủ đoạn tàn độc đó của anh ta thì không khỏi oán thầm một câu: biến thái!
Trước giờ chỉ có mùa hè nắng nóng giội nước lạnh, đây là lần đầu tiên cô thấy mùa đông đi giội nước nóng.
Quả nhiên, tên Hoắc Hoành này đã biến thái tới cực điểm rồi.
Mưa lớn vẫn trút xuống rào rào, hoàn toàn không có dấu hiệu ngớt, còn lớp 6 cứ lặng lẽ bê súng trên sân tập.
Đột nhiên, từ phía xa, có một binh sĩ mặc quần áo rằn ri chạy về phía lớp 6, hành quân lễ với Hoắc Hoành rồi nói: “Báo cáo chính trị viên, tiểu đoàn trưởng có việc tìm anh.”
Hoắc Hoành gật đầu: “Được, tôi biết rồi.” Sau đó, anh nói với người của lớp 6: “Cứ tiếp tục.”
Mọi người còn đang nghĩ nhân lúc Hoắc Hoành đi sẽ tranh thủ nghỉ ngơi một chút, nghe thấy như vậy thì khóc ròng trong lòng.
Bọn họ bê súng không hề buông tay suốt cả một buổi chiều rồi, lẽ nào nghỉ ngơi mười phút thôi cũng không được sao? Sao chính trị viên này còn tàn nhẫn hơn sĩ quan huấn luyện thế chứ?
“Bộp…” Lại là tiếng vật nặng rơi xuống đầy quen thuộc. Lần này tiếng rơi ở ngay bên cạnh Nhiếp Nhiên. Cô liếc sang nhìn thì thấy Kiều Vũ Kiều đứng bên cạnh mình ngã xuống đất. Có lẽ vì con gái nhẹ cân hơn nên trong trời mưa to thế này, tiếng cô ta ngã xuống rất nhỏ, cộng thêm hai bọn họ đứng tận cuối hàng nên sẽ không có ai để ý tới.
Nhiếp Nhiên nhìn môi cô ta tím tái, có vẻ không giống giả vờ cho lắm, chắc hẳn là đã bị lạnh quá nên choáng ngất rồi.
Nhưng… vậy thì đã sao, dù ngất vài giờ cũng không chết được.
Cô chuyển ánh nhìn về cây súng của mình, lặng lẽ không nói gì.
Một tiếng sau, Hoắc Hoành quay trở lại sân tập. Trong màn mưa cực lớn, anh thấy một nữ binh ở hàng cuối cùng ngã xuống đất thì vội vàng bước nhanh tới.
Đặt cả người cô ta nằm thẳng, Hoắc Hoành thấy màu môi của nữ binh này đã bị lạnh tới tím tái, bắt mạch thì phát hiện nhịp đập càng lúc càng chậm.
Nữ binh này bị choáng, hơn nữa đã chìm vào hôn mê sâu.
Nếu muộn chút nữa thì có thể sẽ mất mạng!
Anh ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh cô ta. Cô vẫn duy trì tư thế cầm súng như lúc nãy anh rời khỏi. Có thể người khác không biết chuyện nữ binh này bị ngất xỉu, nhưng cô tuyệt đối không thể không biết!
Kiểu khoanh tay đứng nhìn này khiến Hoắc Hoành cảm thấy trong lòng hết sức nặng nề.
Cô… thật sự lạnh lùng tới như vậy sao?
Nén lại sự thất vọng trong lòng, anh vội vàng cho hai nam binh khác trong lớp đưa Kiều Vũ Kiều tới phòng Y tế.
Những người khác thấy Kiều Vũ Kiều bị đưa đi, vậy có phải bọn họ cũng nên được nghỉ rồi không?
Nhưng không ngờ tới…
“Tiếp tục đứng, không được động đậy!” Giọng điệu của Hoắc Hoành lạnh băng khác thường khiến đám người lớp 6 không khỏi chột dạ.
Chính trị viên đang tức giận sao?
Lẽ nào việc Kiều Vũ Kiều ngất xỉu khiến chính trị viên quá thất vọng, vậy nên mới tức giận?
Lúc này, tất cả mọi người đều không thèm để ý liệu ngày mai hai tay còn dùng được nữa không, vội nắm chặt lấy cây súng. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com