Chương 519NGƯỜI NHỎ MỌN NÀO ĐÓ - TRANH ĐẤU GIỮA CON GÁI (4) Có điều, đối với cô mà nói, chỉ cần không chết thì những thứ khác không đáng để nhắc tới.
Lúc Kiều Duy nhìn thấy tay của Nhiếp Nhiên, ánh mắt anh ta khẽ chớp, nhưng cuối cùng không cố hỏi nữa mà chỉ nói: “Vậy chúng ta tiếp tục chứ?”
Nhiếp Nhiên gật đầu, nhưng trong đầu vẫn đang nghi ngờ nữ binh lớp 1 lén quan sát mình là ai. Cô có thể cảm thấy được, ánh mắt đó không hề có thiện cảm với mình.
Nhân lúc mấy lần Kiều Duy áp sát đánh mình, cô đều thoáng liếc nhìn nữ binh kia, thấy người đó đã thu ánh mắt về, lúc này cô mới tập trung tinh thần vào chiến đấu.
Sau cả một buổi chiều huấn luyện chiến đấu, không biết Hoắc Hoành lại phát điên cái gì, bắt người lớp 6 phải chạy 10km trước bữa cơm tối. Nhìn thấy người khác tự do nhàn nhã tới nhà ăn ăn cơm, còn bọn họ đáng thương vẫn phải chạy, trong lòng ai nấy đều gào thét ai oán.
Để được về ăn cơm sớm một chút, đám người này giống như bị điên, lần đầu tiên tất cả đều về đích đúng giờ, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn một chút.
Hoắc Hoành thấy thế mới tha cho bọn họ.
Đám người ôm cái bụng lép kẹp đi vào nhà ăn, ăn như hổ đói, sói đói đầu thai vậy, duy nhất chỉ có một mình Nhiếp Nhiên ăn uống chậm rãi thong thả.
Thật ra Nhiếp Nhiên cũng muốn tay trái cầm màn thầu, tay phải nhanh nhẹn nhét đồ ăn vào miệng giống bọn họ, nhưng khổ nỗi vừa nãy tay trái trẹo một chút nên giờ hơi đau, chỉ có thể ăn cơm bằng một tay.
Khó khăn lắm mới qua được bữa ăn, lúc này tất cả mọi người mới hài lòng đi về phòng nghỉ ngơi.
Sáu giờ bốn mươi lăm phút, người của lớp 6 lần lượt cầm sách đi vào giảng đường, Nhiếp Nhiên chậm rãi một mình đi phía sau.
“Nhiếp Nhiên!” Một giọng nói vang lên ở góc cầu thang.
Kiều Duy đang đứng dựa vào tường, một tay đút túi quần, giống như đang cố ý chờ ai đó.
“Có chuyện gì sao?”
Kiều Duy đứng thẳng người, lấy từ trong túi áo ra một bình xịt lỏng đưa cho cô, “Đây là bình xịt tôi tới phòng Y tế lấy, không có mùi đâu, cậu yên tâm dùng.”
Nhiếp Nhiên vô cùng kinh ngạc. Người này giỏi quan sát thật, không ngờ lại phát hiện tay ra cô bị thương rồi.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên cười nhận lấy bình xịt trong tay anh ta.
Tuy nhiên, lúc hai tay tiếp xúc nhau, bên cạnh lại có một giọng nói lạnh lùng chen ngang, “Nhường đường một chút!”
Kiều Duy và Nhiếp Nhiên đồng thời nhìn qua, thấy Hoắc Hoành đang đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang, ánh mắt sâu thẳm, lạnh băng.
Nhiếp Nhiên bình thản bỏ bình xịt vào túi áo mình rồi lùi lại một bước nhường đường. Hoắc Hoành đi qua bọn họ, sau đó vào giảng đường.
“Chính trị viên tới đây làm gì?” Kiều Duy bị sự xuất hiện lặng lẽ của Hoắc Hoành dọa một trận, anh ta nhìn theo bóng lưng của anh và hỏi.
Nhiếp Nhiên cũng nhìn theo bóng dáng đó biến mất sau cánh cửa phòng học, chau mày đáp: “Không biết.”
Buổi tối luôn là Quý Chính Hổ lên lớp, người này đột nhiên xuất hiện ở đây làm gì?
Tuy không biết anh tới để làm gì, nhưng trong lòng Nhiếp Nhiên có một dự cảm không tốt lắm.
Nắm lấy bình xịt trong tay, cô nhanh chân bước vào lớp học.
Cổ Lâm đã sớm chiếm chỗ cho bốn người khác của phòng 305 rồi. Thấy cô ấy giơ tay gọi mình, Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ đi qua.
“Vừa nãy chính trị viên nói hôm nay thầy ấy lên lớp giảng bài cho chúng ta.”
“Cái gì?” Nhiếp Nhiên sững sờ.
Hoắc Hoành dạy bọn họ?