Chương 538LẠNH LÒNG - ĐỐI NGHỊCH (1) “Mấy người muốn làm gì?” Hai binh lính đứng gác ở dưới chân phòng làm việc vừa nhìn thấy bọn họ thì vội vàng ngăn lại hỏi.
Tòa văn phòng của tiểu đoàn trưởng không phải chỗ những người lính như bọn họ có thể tùy tiện ra vào.
Nghiêm Hoài Vũ lớn tiếng nói: “Tôi muốn gặp tiểu đoàn trưởng!”
“Tiểu đoàn trưởng đang làm việc, mấy người mau đi đi.”
Đi đi? Đùa cái gì thế, bọn họ chạy mệt như chó là vì muốn gặp tiểu đoàn trưởng một lần, làm sao có thể chịu thua vào lúc này được?
“Không được! Chuyện này rất quan trọng, tôi nhất định phải báo cáo với tiểu đoàn trưởng!”
Kiều Duy đi đến bên cạnh Nghiêm Hoài Vũ: “Chuyện này liên quan đến một mạng người, các anh mau gọi điện thoại thông báo đi, nếu không đến lúc đó tiểu đoàn trưởng tức giận, sẽ trách tội các anh.”
Hai người lính đứng gác đưa mắt nhìn nhau.
“Không sai! Đây chính là chuyện lớn liên quan đến mạng người, nếu như báo cáo chậm, xảy ra chuyện thì các anh có gánh vác nổi không?” Nghiêm Hoài Vũ không ngừng phụ họa.
Hai người lính gác vốn đang do dự bị lời này của anh ta dọa, một người vội vàng đi lên tầng thông báo.
“Liệu có căng quá không, ngộ nhỡ tiểu đoàn trưởng không tin thì làm thế nào?” Nhân lúc người kia đi thông báo, Nghiêm Hoài Vũ đi tới bên cạnh Kiều Duy, nhỏ giọng hỏi.
Những người còn lại cũng vội vàng dịch lại, đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn Kiều Duy.
Vẻ mặt Kiều Duy rất bình tĩnh: “Như vậy ít nhất cũng kinh động đến tiểu đoàn trưởng, còn tốt hơn đứng ở cửa tranh chấp với hai lính gác.”
Mọi người lập tức hiểu ra.
Nghiêm Hoài Vũ tán thành gật đầu: “Có lí.”
Thi Sảnh cũng tán thưởng vỗ ngực anh ta, “Không tệ, anh thật thông minh!”
Thấy Thi Sảnh chui từ bên cạnh ra, Kiều Duy vốn kinh hãi, lập tức muốn tránh sang bên cạnh, còn chưa kịp nhúc nhích đã bị cô ta sờ.
Lần này Kiều Duy hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
Anh ta... có phải lại bị trêu rồi không?
Mất hết mặt mũi đàn ông rồi!
Kiều Duy đang buồn bực trong lòng thì thấy lính gác kia đã đi xuống tầng. Nghiêm Hoài Vũ nhìn vẻ mặt anh ta, lẩm bẩm nói: “Xong rồi, tôi nhìn sắc mặt này không giống đồng ý rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Hà Giai Ngọc cũng căng thẳng nuốt nước miếng. Cô ta thật sự không muốn chưa ra quân đã chết, nếu như chưa gặp được tiểu đoàn trưởng đã bị đi chạy một vòng thì đúng là quá không vui rồi.
“Không phải là chính trị viên đã báo cáo với tiểu đoàn trưởng từ trước rồi chứ?” Cổ Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Khó nói lắm, vừa rồi chính trị viên rất bình tĩnh, nói không chừng đã sớm có cách xoay xở rồi.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com