Chương 554ĐÁNH NHAU - LẦN NÀY PHẢI BỊ XỬ LÍ RỒI (8) Hoắc Hoành thở dài, “Cháu biết cháu làm như vậy là hấp tấp, nhưng thời gian cháu ở đây không nhiều lắm, cháu sợ cháu vừa đi, cô ấy...”
Còn chưa dứt lời, Lý Tông Dũng đã trừng mắt lên, tức giận nói: “Cô bé làm sao? Cô bé còn có thể bị ăn à?”
“Chú...”
Đương nhiên Nhiếp Nhiên không thể nào bị ăn được, nhưng mà... anh lo lắng, lo lắng cô sẽ không thích ứng với cuộc sống trong quân đội mà bị xử phạt, lo lắng sự sắc sảo của cô sẽ làm cô bị thương.
Anh thật sự không muốn lặp lại việc cô hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh trong phòng cứu thương nữa.
Lý Tông Dũng thấy học trò mình hài lòng nhất lo lắng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận nói; “Cái thằng ngốc này, nhìn là biết lần đầu tiên yêu rồi! Nhìn cái dáng vẻ ngơ ngơ kia đi! Mặc dù cô bé không có quan niệm chiến hữu, nhưng chú nghe ra được từ lời nói vừa rồi của cô bé là cô bé không thích nợ ơn người khác. Nếu không thích nợ ơn huệ, cô bé sẽ nghĩ cách trả. Cháu xem cả lớp 6 đứng ở trong gió rét, chỉ riêng điểm này thôi, cháu nói xem cô bé trả từng người đến bao lâu. Đợi trả mãi trả mãi, lâu rồi dĩ nhiên tình cảm sẽ thay đổi, đâu cần cháu làm ầm ĩ lên thế này.”
Hoắc Hoành lập tức hiểu ra, “Vậy tiếp theo nên làm thế nào ạ?”
“Làm thế nào? Đợi con bé xử lí đi.”
Hoắc Hoành nghĩ đến dáng vẻ chỉ muốn băm mình thành nghìn mảnh của cô vừa rồi thì cảm thấy vô cùng đau đầu.
Xong rồi, lần này làm lớn chuyện rồi.
Đầu tiên là uy hiếp cô, sau đó lại trêu chọc cô, mặc dù đây không phải là ý muốn ban đầu của anh, nhưng ở trong mắt Nhiếp Nhiên chính là như vậy.
Chắc chắn Nhiếp Nhiên sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng.
Bây giờ nghĩ lại Hoắc Hoành chỉ thấy hối hận, lúc đó ở phòng huấn luyện nếu như nhanh tay một chút, bây giờ cô đã là người của mình rồi, đâu có giống như bây giờ.
“Chú, vậy tại sao tối qua chú không nói với cháu?”
Lý Tông Dũng cười nói: “Cuộc sống trong đơn vị quá nhàm chán, chú muốn xem kịch hay.”
“...”
Lần này Hoắc Hoành thật sự phiền muộn rồi.
Rốt cuộc kiểu thầy giáo nhìn học trò của mình bị xấu mặt như này là sao hả!
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Qua rất lâu, anh mới ấm ức hỏi, “Vậy chú cảm thấy cô ấy sẽ xử lí cháu thế nào?”
Lý Tông Dũng nặng nề nói: “Chú dùng thân phận của người từng trải nói cho cháu bốn chữ: Tự lo thân đi.”
“...”
“Bây giờ ầm ĩ lớn như vậy, cháu định thu dọn thế nào?” Lý Tông Dũng nhìn đám binh lính trẻ tuổi cách đó không xa, hỏi.
“Cháu vẫn chưa đến nỗi công tư bất phân. Chú yên tâm đi, cháu biết phải làm thế nào.”
“Khó nói lắm! Đây là lần đầu tiên chú thấy cháu nổi điên như vậy, không tiếc ầm ĩ khiến cả lớp 6 và lớp 1 suýt nữa đánh nhau.”
Hoắc Hoành khẽ cong môi lên cười, “Đây chính là hiệu quả mà cháu muốn.”
Lý Tông Dũng cau mày, “Chú nói này, đơn vị của chú đã cản trở gì cháu mà cháu phải làm ầm ĩ như vậy hả? Cháu có tin chú đánh cháu không?”
Thấy Lý Tông Dũng định vung nắm đấm qua, Hoắc Hoành khẽ nghiêng đầu đi, ung dung tránh thoát.
“Đây là vì cháu muốn tốt cho lớp 6! Lớp 6 gánh cái danh lớp kém nên ý thức tập thể quá kém, lâu dài ý chí cũng biến thành sa sút, cho nên cháu mượn chuyện lần này để thăm dò. Mặc dù không thành công với Nhiếp Nhiên, nhưng phản ứng của bọn họ lại khiến cháu rất hài lòng.”
Lý Tông Dũng đột nhiên hiểu ra cười ha ha, “Thằng nhóc này lúc vào đơn vị như vậy, đến bây giờ vẫn như vậy.”
“Đương nhiên, từ trước đến nay cháu không hề để mình tay không mà về.”
Lý Tông Dũng lẩm bẩm, “Cuối cùng không phải là vẫn thua con bé Nhiếp Nhiên đó sao, đắc ý cái gì?”
Nói rồi, ông đi xuống núi, để lại một mình Hoắc Hoành phiền muộn trong gió lạnh.
Vốn dĩ anh còn muốn giải quyết cô gái này trước khi rời đi, bây giờ chỉ riêng chuyện này là đã không thể làm được rồi, chỉ mong không bị cô băm ra thôi.