Chương 561GIẢI QUYẾT ÂN OÁN CÁ NHÂN (7) “Chưa chắc.” Từ đầu Hoắc Hoành đã nhìn chằm chằm vẻ mặt Nhiếp Nhiên.
Vừa rồi lúc đòn cuối cùng của Trương Nhất Ngải tung ra, anh nhìn thấy rõ ràng đáy mắt Nhiếp Nhiên u ám lại.
An Viễn Đạo nghe thấy anh nói thế, chân mày nhíu chặt lại rất sâu.
Chưa chắc?
Chẳng lẽ Hà Giai Ngọc này còn có thể bò dậy đánh à?
Không thể nào!
Nghiêm Hoài Vũ thấy Hà Giai Ngọc nằm dưới đất, cuối cùng cũng bất bình kêu ầm lên, “Này! Giao lưu thôi, có cần phải ra tay độc ác như vậy không hả?”
Trương Nhất Ngải nhún vai, xoay cổ tay và cổ, vô tội nói: “Đây là cô ta tự chuốc lấy, tôi cũng không muốn như vậy. Chỉ cần cô ta nhận thua là có thể kết thúc thi đấu rồi.”
“Mẹ kiếp! Bà đây chết cũng sẽ không nhận thua!” Hà Giai Ngọc khó khăn bò dậy, khuôn mặt bị đánh đã thảm thương không nỡ nhìn, hùng hùng hổ hổ nói.
Nghiêm Hoài Vũ tức giận giơ chân lên, “Mẹ nó, cô đã bị đánh thành đầu heo rồi, còn chém gió cái gì!”
“Tôi muốn thấy cô ta khó chịu, nhất định phải đánh thắng cô ta.” Hà Giai Ngọc phun ra một miếng cát, sau đó lại lảo đảo lao qua.
Ngay lúc cô ta vừa vung tay lên thì đột nhiên bị một bàn tay ngăn lại.
Hà Giai Ngọc bị đánh sưng húp mắt, nhìn chủ nhân của đôi tay kia: “Nhiếp Nhiên, cậu làm gì thế?”
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười hỏi: “Chạy một đêm, lại đánh nhiều người như vậy, cậu không mệt à?”
“Mệt, nhưng tôi muốn đánh thắng cô ta!” Hà Giai Ngọc căm hận nhìn Trương Nhất Ngải đang dương dương đắc ý trước mặt.
Nhiếp Nhiên dửng dưng nói: “Tôi đánh thắng cô ta thay cậu.”
“Hừ! Lớn lối ra phết nhỉ, cẩn thận đến lúc đó cô cũng bị đánh thành đầu heo như cô ta đấy!” Trương Nhất Ngải lạnh lùng châm chọc.
“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên thong dong nhàn nhã, “Vậy tôi rất mong đợi đấy.”
Hà Giai Ngọc lắc đầu, giọng nói kiên định, “Không được, tôi muốn đích thân đánh thắng cô ta!”
Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt đã bị đánh nở hoa của Hà Giai Ngọc, sau một lúc im lặng, cô thả tay cô ta ra.
“Được.”
Sau đó, cô lui sang bên cạnh.
Hà Giai Ngọc bày thế xong lại lao đến, lần này trong ánh mắt cô ta mang vẻ quyết liệt đánh đến cùng.
Hai người lại quấn lấy nhau, Nhiếp Nhiên im lặng đứng xem. Cô có thể cảm nhận được lần này Hà Giai Ngọc đã dùng hết toàn lực để đánh rồi, nhưng rất đáng tiếc chưa được mười chiêu, Hà Giai Ngọc đã rơi vào thế bất lợi.
Bị đánh bại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mười phút sau, thấy Hà Giai Ngọc sắp bị Trương Nhất Ngải vật qua vai quật ngã xuống, Nhiếp Nhiên đột nhiên hô lên, “Túm lấy vai cô ta!”
Hà Giai Ngọc ngẩn ra, lập tức nhanh tay lẹ mắt chụp vào vai Trương Nhất Ngải, khiến cô ta không thể dùng được sức.
“Khóa cổ.”
“Móc chân.”
“Dùng ba ngón tay tóm lấy, sau đó quật qua vai.”
Sau mấy khẩu lệnh, cuối cùng “ầm...” một tiếng, Hà Giai Ngọc thành công ném Trương Nhất Ngải xuống đất, khiến miệng cô ta cũng đầy cát.
Lần này Hà Giai Ngọc gần như dùng hết sức lực từ khi sinh ra đến giờ, cho nên Trương Nhất Ngải nằm dưới đất mãi không bò dậy nổi.
Trương Nhất Ngải cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như dời khỏi vị trí, đau đớn khiến cô ta không nhịn được co rúc trong đất cát.
Tất cả mọi người đều chết đứng người, bọn họ không ngờ Hà Giai Ngọc sẽ đánh thắng Trương Nhất Ngải thật. Càng không ngờ là trận đánh đối kháng này lại thành công nhờ Nhiếp Nhiên.
Năm chiêu, chỉ dùng năm chiêu đã đánh cho Trương Nhất Ngải nằm dưới đất không bò dậy nổi.
Quá lợi hại!
Nhưng bọn họ không biết là năm chiêu đối với Nhiếp Nhiên mà nói đã rất dư thừa.
Vừa rồi lúc Hà Giai Ngọc chụp lên xương quai xanh Trương Nhất Ngải, thật ra thì chỉ cần trực tiếp bẻ gãy xương cổ người này là xong, đâu cần mấy chiêu sau đó.
Hà Giai Ngọc vẫn còn ngẩn ra sau mấy giây hoàn hồn lại, đại não mới phản ứng được, ngạc nhiên to lớn khiến cô ta ôm lấy Nhiếp Nhiên, “Ha ha ha, tôi đánh thắng rồi, đánh thắng rồi! Cuối cùng tôi cũng đánh thắng cô ta rồi! Nhiếp Nhiên, cậu thật thông minh, sao cậu lại biết từng động tác của cô ta?”
Nhiếp Nhiên không thích bị người khác đến gần cho nên cô im lặng rời khỏi vòng tay cô ta, cười khẽ nói với cô ta hai chữ: “Chiến thuật.”
Chiến thuật?
Lúc này Hà Giai Ngọc mới hiểu ra. Cô ta càng thêm kích động, kéo tay Nhiếp Nhiên: “Không được, không được, chúng ta đánh một trận đi! Càng ngày tôi càng muốn đánh nhau với cậu rồi.”
Thi Sảnh nhìn dáng vẻ phấn chấn của cô ta, lúc này mới thả lỏng, “Cậu còn muốn đánh nhau với cậu ấy à? Cậu bớt nằm mơ đi, người nằm dưới đất là do Nhiếp Nhiên giúp cậu đấy.”
“Cái gì, mặc dù Nhiếp Nhiên có chỉ điểm cho tôi, nhưng người này là tôi tự đánh ngã!” Hà Giai Ngọc hưng phấn nắm tay Nhiếp Nhiên, “Nào, Nhiếp Nhiên, chúng ta đánh một trận trước.”
“Cô vác cái mặt đầu heo này, tôi không xuống tay được, tôi nhận thua.” Vừa nói, Nhiếp Nhiên vừa giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, khéo léo tránh được tay cô ta.
“Phụt... ha ha ha ha! Đầu heo, mau quay lại đi.” Thi Sảnh phá lên cười, trêu ghẹo Hà Giai Ngọc.
“Đợi lát nữa tôi sẽ đánh với cô.”
“Tại sao không phải bây giờ?” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Bởi vì tôi còn có chút ân oán cá nhân phải giải quyết.” Cô vừa dứt lời, ánh mắt đã rơi vào Trần Duyệt ngồi im không nhúc nhích trong đám người.
Hà Giai Ngọc nhìn theo cô, lập tức hiểu ra, dặn dò: “Nhất định đừng nhẹ tay! Đánh chết đi!”
Nói xong, cô ta ngoan ngoãn nhường sân cho cô.
Ý cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên sâu thêm mấy phần, đáy mắt mơ hồ có mưa gió cuốn tới, cô chỉ Trần Duyệt, hờ hững nói: “Cô, ra đây.”