Chương 593EM NỢ TÔI MỘT LẦN - CHÁU TIN CÔ ẤY (6) “Anh nhớ kĩ cho tôi.” Rồi chạy nhanh về phía ký túc xá mà không quay đầu lại.
Hai mươi phút sau, tất cả mọi người trong lớp 6 vũ trang đầy đủ, đứng ở đỉnh núi phía sau. Ở đó có một chiếc máy bay trực thăng đã khởi động cánh quạt. Toàn bộ hai mươi lăm người tập hợp ở địa điểm chỉ định, sau đó nối đuôi nhau tiến vào trong máy bay. Rất nhanh, máy bay trực thăng bắt đầu chậm rãi bay lên cao.
Hai mươi lăm người lẳng lặng ngồi ở bên trong, bầu không khí hơi khẩn trương và đè nén.
Hoắc Hoành đứng ở phía trước, nói: “Địa điểm khảo hạch lần này của mọi người là ở trên hải đảo! Tất cả mọi người chỉ có một bình nước và hai túi lương khô, sinh tồn trên hải đảo một tuần lễ, đồng thời dựa theo bản đồ để đi đến điểm cuối an toàn.”
Hải đảo?
Sau khi nghe xong, tất cả đều cùng choáng váng, chỉ có một mình Nhiếp Nhiên bình tĩnh.
Hoắc Hoành tiếp tục nói: “Nếu vượt qua một tuần lễ hoặc giữa chừng muốn từ bỏ thì bắn đạn tín hiệu, sẽ có người tới đón các bạn. Nhưng điều này sẽ được ghi lại trong bài kiểm tra đánh giá hằng năm, cho nên cuối cùng có bắn tín hiệu hay không đều do chính các bạn quyết định.”
Tiếng gầm của cánh quạt trong cabin khiến mọi người buồn bực mất tập trung, tất cả đều nắm chặt đạn phát tín hiệu, khẩn trương chờ đợi máy bay hạ xuống.
Hai giờ sau, máy bay bắt đầu hạ xuống một hòn đảo. Lúc Nhiếp Nhiên đi ra cửa khoang để xuống máy bay thì bị Hoắc Hoành ở phía sau níu lại, anh nói khẽ vào tai cô, “Đừng quên lời tôi nói, và… mọi thứ đều phải cẩn thận đấy.”
Cô giãy mạnh ra, sau đó nhảy xuống khỏi máy bay.
Hoắc Hoành nhìn dáng vẻ không hề lưu luyến một chút nào của cô, trong lòng chỉ cảm thấy nặng nề.
Hoắc Hoành đứng ở cửa khoang, trong tiếng động rất lớn của cánh quạt, anh nói to: “Nhớ đó, một tuần lễ, tôi sẽ ở điểm cuối cùng chờ các bạn.”
Dứt lời, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên cao.
Hoắc Hoành nhìn đám người đang dần dần thu nhỏ. Lý Tông Dũng từ ghế lái phụ đi ra đứng ở bên cạnh Hoắc Hoành, ánh mắt cũng theo đó nhìn xuống.
“Cháu cố ý chọn hải đảo làm địa điểm khảo hạch, có phải là vì muốn để con bé ấy đi đánh cướp biển không?”
Lúc sáng nghe được đề nghị của Hoắc Hoành xong, Lý Tông Dũng đã cảm thấy có vấn đề. Rõ ràng là muốn thăm dò năng lực của Nhiếp Nhiên.
Hoắc Hoành nghiêm nghị, “Rốt cuộc có thể hay không thì vẫn phải bằng vào bản lĩnh của cô ấy thôi.”
Lý Tông Dũng nhìn ra trong mắt Hoắc Hoành có sự lo lắng và không nỡ, ông chỉ biết lắc đầu, “Chú thật không hiểu trong lòng cháu nghĩ gì. Những người đàn ông khác chỉ muốn bạn gái mình không phải chịu bất cứ thương tổn gì, cháu thì ngược lại, ném con bé đến chỗ nguy hiểm.”
“Cô ấy sẽ không cam lòng làm người phụ nữ đứng sau lưng cháu đâu, mà cháu cũng cần cô ấy phải không ngừng mạnh lên.”
Lý Tông Dũng liếc mắt nhìn anh, “Cháu yên tâm thật à?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Trực thăng bay lên càng lúc càng cao, người ở phía dưới cũng càng ngày càng nhỏ, lúc này Hoắc Hoành mới đi vào bên tron.
Khi quay người lại, trong mắt anh tràn đầy vẻ nghiêm túc, anh nói: “Cháu tin tưởng cô ấy”