Chương 599ĐÚNG RỒI ĐẤY, TÔI KHÔNG MUỐN CỨU CÔ (1) Trong lúc đó, Nhiếp Nhiên giấu mình ở trong rừng cây, nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ cùng tiếng hô hoán dần đần lùi ra khỏi vùng rừng thông, lúc này cô mới đi ra.
Cuối cùng cũng cắt đuôi được đám người này, nếu cứ phải dẫn theo một đám líu ríu bên người thế này, lỗ tai cô đừng hòng nghĩ đến chuyện được yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên nhìn sương mù trắng xóa trước mặt, căn cứ vào con đường trên bản đồ và khung cảnh cô mới nhìn qua, cô định vị lại vị trí của mình sau đó đi sâu hơn vào trong rừng.
Sương mù che phủ tầm nhìn nên Nhiếp Nhiên chỉ có thể dựa vào giác quan thứ sáu nhạy cảm của mình để cảm giác mọi thứ xung quanh.
Sâu trong rừng cây hoàn toàn yên ắng, thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót lên như đang nhắc nhở nơi này vẫn còn có sinh vật sống. Nhưng những tiếng kêu bén nhọn quanh quẩn kia khiến người ta phải rùng mình.
Đất ở dưới chân mềm xốp ẩm ướt, mỗi lần đạp xuống là sẽ mang lại cảm giác dinh dính.
Tuy Nhiếp Nhiên không nắm chặt dao quân dụng nhưng vẫn đề phòng.
Với kinh nghiệm huấn luyện dã ngoại ở kiếp trước của cô, cô đánh giá cấp bậc nguy hiểm của hòn đảo này không cao, nhưng đây là nơi mà Hoắc Hoành chọn lựa nên cô vẫn phải cẩn thận.
Đi ước chừng được nửa tiếng, sương mù trước mắt dần dần bị gió thổi tản đi khá nhiều.
Tầm mắt được thông thoáng, bước chân của Nhiếp Nhiên cũng nhanh hơn.
Nhưng càng đi sâu vào bên trong, cô phát hiện ở đây không có quá nhiều dấu chân của dã thú cỡ lớn, nói cách khác thì nơi này không có dã thú.
Biết được điều này rồi, Nhiếp Nhiên mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Những lùm cây cao ngất quá đỉnh đầu che hết tầm mắt, càng đi vào bên trong, cái lạnh và độ ẩm theo gió rót thẳng vào trong quần áo.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Đám cây cối cao lớn khiến đường đi phía trước như chìm vào trong bóng tối, mang lại cảm giác đè nén đến mức khó thở.
Mà đúng lúc này, cô chợt nghe thấy ở phía xa mơ hồ có tiếng nói chuyện.
“Trời ạ, ở đâu ra sương mù dày đặc thế này!”
“Đáng sợ quá, chúng ta sẽ không bị lạc đường chứ?”
“Xong rồi, xong rồi, không có dã thú gì chứ? Giờ mà có dã thú xuất hiện thì chắc chắn chúng ta chạy không thoát đâu.”
Nhiếp Nhiên chậm rãi đến gần, tiếng nói chuyện kia dần rõ ràng hơn.
Sao lại trùng hợp như vậy, ở đây mà cũng gặp phải người của lớp 6?
Hình như lộ trình của họ không phải con đường này mà?
Nhiếp Nhiên nhìn bản đồ, cô phát hiện bọn họ cũng đi vào lối rẽ.
A, xem ra Lý Kiêu cũng bó tay đối với đám sương mù này rồi.
May mà cô không đi theo đám người này đi lung tung, không thì không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian nữa.
Nhiếp Nhiên nghe tiếng nói của những người kia, đang định lặng yên rời đi thì lại nghe được Nghiêm Hoài Vũ ở trong đám người thở ra một tiếng ảo não, “Không biết Tiểu Nhiên Tử có phải cũng đang thế này không, nhất định là cô ấy rất sợ hãi. Sớm biết thế này thì vừa rồi nên đi tìm cô ấy mới đúng! Trước kia cô ấy có việc gì, chúng ta còn có thể giúp được một chút, giờ cô ấy chỉ có một mình… Ôi…”
“Không đâu, sương mù này là từ phía của Nhiếp Nhiên thổi tới, vậy chắc đầu bên kia cô ấy không có vấn đề gì đâu.” Kiều Duy vừa đo hướng gió vừa nói: “Cậu phải thấy may mắn vì cô ấy không theo chúng ta đi sai đường như vậy mới đúng.”