Chương 620CÔ NỔI GIẬN - CÃI NHAU RỒI (2) Cô híp mắt lại, đáy mắt thoáng qua vẻ kiên quyết bình tĩnh.
Năm... bốn... ba... hai... một... tảng đá theo dòng nước xiết lao qua.
Trong nháy mắt đó, Nhiếp Nhiên dùng tư thế phòng thủ co người lại, chống lại đòn mãnh liệt đó.
Ầm! Tảng đá bên cạnh xô cả cô ra ngoài.
Cùng lúc đó, tảng đá lớn đang nhanh chóng chìm xuống cũng vừa vặn đập vào tảng đá vừa lao qua Nhiếp Nhiên, sau đó hoàn toàn chìm xuống đáy sông.
Nhưng như vậy vẫn chưa khiến cô thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm, cú va đập vừa rồi đã đẩy hết không khí trong lồng ngực cô ra ngoài.
Bong bóng nước không ngừng trào ra khỏi miệng cô.
Không có không khí, hai chân bị tê liệt, Nhiếp Nhiên cứ mặc cho dòng nước chảy xiết cuốn mình về phía trước.
Chẳng mấy cô đã bắt đầu trở nên choáng váng nặng nề vì thiếu oxi.
Đá vỡ bên cạnh không ngừng đập vào cô, nhưng hai chân cô không có sức nên không có cách nào tránh né được.
Đến lần va chạm mạnh cuối cùng, trước mắt cô tối sầm, hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
...
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe được bên tai có đoạn đối thoại nhỏ xíu truyền tới.
“Cô gái này bị ngâm trong nước lạnh quá lâu, lại đập phải đá ngầm, tôi thấy chắc là không qua được rồi.” Một người phụ nữ già nua than thở.
“Vậy phải làm thế nào, liệu cô ấy có chết không?” Đó là tiếng đàn ông, vô cùng yếu ớt, nhất thời Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy hơi quen thuộc.
Chết? w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nhiếp Nhiên theo bản năng tập trung toàn bộ các giác quan lại.
Ai sẽ chết? Là cô sao?
Không được, khó khăn lắm cô mới sống lại, làm sao có thể mới nửa năm ngắn ngủi đã chết được?
Cô còn muốn ra khỏi đơn vị, sau đó sống cuộc sống tự do tự tại. Cô cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng cơ thể yếu ớt khiến mí mắt cô rất nặng nề.
Vật lộn mãi không được, chỉ một lát sau cô lại rơi vào hôn mê.
Không biết mê man bao lâu, cô chỉ biết là cổ họng mình khô đến nỗi sắp bốc cháy, cơ thể nóng ran giống như bị nướng trên lửa.
Cuối cùng, lúc cô cảm thấy mình sắp chết khát, khát vọng sống sót đã khiến cô mở mắt ra. Nhiếp Nhiên thấy mình đang nằm trên một cái giường, bộ quân phục vốn mặc trên người lúc này được đặt gọn gàng ở bên cạnh.
Trong phòng không có ai, vô cùng yên tĩnh.
Nhiếp Nhiên cố hết sức ngồi dậy, muốn lấy cái cốc trên bàn gỗ, nhưng vì phần lưng bị đá đập vào hơi mạnh nên vừa cử động lưng đã đau buốt.
“A...” Cô cau mặt lại, không cẩn thận làm đổ cốc nước xuống đất.
Nghe thấy tiếng động, người bên ngoài giật mình rối rít lao vào.
Người vào đầu tiên là Nghiêm Hoài Vũ, anh ta vội vàng chạy tới, “Tiểu Nhiên Tử!”
Sau đó là Lý Kiêu và Thi Sảnh, Kiều Duy, Hà Giai Ngọc và Cổ Lâm cũng vội vàng đi vào.