Chương 623CÔ NỔI GIẬN - CÃI NHAU RỒI (5) Lúc kéo theo đám phiền toái này, cô nhịn.
Đám phiền toái này hại cô thảm hại, cô cũng nhịn.
Nhưng bây giờ đám phiền toái này lại không tự lượng sức mình nói với cô là muốn đi đánh cướp biển, cô thực sự không thể nhịn được nữa!
Rốt cuộc bọn họ muốn tìm cho mình bao nhiêu phiền toái mới thôi đây!
Đánh cướp biển, rốt cuộc bọn họ có biết cướp biển là một đám người như thế nào không!
Lại dám ở đây chém gió mà không biết ngượng nói muốn đánh cướp biển.
Chỉ dựa vào đám người trên tay còn quấn băng gạc, cầm gậy này mà còn dám nói muốn đi đánh cướp biển, đúng là trò cười!
Lúc này, một tiếng lẩm bẩm vang lên trong đám người, “Nói giống như cô đã từng gặp vậy...”
“Không sai, tôi từng gặp rồi!” Nhiếp Nhiên lập tức tiếp lời.
Cô không bao giờ quên được năm đó vì hoàn thành nhiệm vụ ám sát một tên thủ lĩnh cướp biển mà cô đã ngụy trang, nhìn đám cướp biển kia làm mưa làm gió.
Mặc dù bọn chúng không huấn luyện đâu ra đấy như quân đội, cũng không lạnh lùng vô tình như sát thủ, nhưng dưới sự kích thích của tiền bạc và đồ ăn, bọn chúng sẽ điên cuồng cướp đoạt tàn nhẫn.
Nhiếp Nhiên nén lại kí ức trong đầu, cũng thuận tiện đè nén lửa giận trong lòng xuống. Mấy giây sau, giọng cô càng lạnh lùng hơn, “Tôi không muốn nói cướp biển tàn ác vô nhân tính thế nào, nhưng tôi chỉ có thể nói với mọi người rằng, nể tình học cùng lớp, thanh minh hằng năm tôi không đi dâng hoa cho mọi người, nhưng sẽ rót một ly rượu để tế lễ vong linh mọi người!”
Sau khi nói xong, cô không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
“Nhiếp Nhiên!”
“Tiểu Nhiên Tử!”
“Chị Nhiên!”
Mấy người đều gọi cô, nhưng Nhiếp Nhiên không hề để ý. Nhưng không ngờ cô lại suýt nữa va phải Y Xá vừa làm xong đồ ăn cho bọn họ, Y Xá kinh ngạc hỏi: “Cô muốn đi đâu thế?”
“Tôi đã không có vấn đề gì quá lớn nữa rồi, cho nên không quấy rầy mọi người nữa.”
“Không có vấn đề ư? Nhưng mẹ tôi nói lưng cô bị đá đập vào nhiều lần, bầm máu hết rồi, cần phải tĩnh dưỡng xem có bị xuất huyết trong không.”
“Không cần, tôi cảm thấy mình không sao nữa rồi, cảm ơn ơn cứu mạng của mọi người.”
“Này, cô đợi đã!” Y Xá vội đặt đồ ăn trong tay xuống, đuổi theo, “Cô không ra ngoài được đâu!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nhiếp Nhiên cau mày, đáy mắt mang theo vẻ đề phòng, “Tại sao?”
Chẳng lẽ cô bị giam lỏng à?
“Cổng ra duy nhất ở chỗ chúng tôi bị cướp biển canh chừng, các chỗ khác đều bị chôn mìn, mọi người không ra ngoài được đâu.” Y Xá nghiêm túc trả lời.
Chôn mìn, tìm người canh chừng, sao cái thôn này giống như nhà tù thế?
“Vậy chúng tôi vào bằng cách nào?”
Y Xá chỉ cánh rừng rậm rạp phía sau thôn, “Mọi người bị nước cuốn đến bên kia núi, ba tôi đi nhặt củi vô tình phát hiện ra mọi người.”
Nước cuốn?
Nhiếp Nhiên cảm thấy bơi ra ngoài cũng là một cách hay. Nhưng với tình trạng sức khỏe của cô thì vẫn cần nghỉ ngơi mấy ngày nữa mới được.
Y Xá dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, nói thẳng: “Nếu như cô muốn bơi đi thì tôi cảm thấy cô đừng phí công nữa. Đá ngầm và vòng xoáy dưới nước rất nhiều, không cẩn thận sẽ bị cuốn vào. Trong thôn chúng tôi có rất nhiều người đều chết ở trong đó, cho nên nói mọi người có thể bình an vô sự như thế này đã là kỳ tích rồi.”
Không đi được, còn có cướp biển qua lại, Nhiếp Nhiên cảm thấy đầu mình lại đau hơn rồi.
Đáng chết, lúc đầu không nên dẫn theo nhóm người này, nếu không cũng sẽ không khiến mình rơi vào tình cảnh này.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô mới lên tiếng: “Phòng bếp ở đâu?”
Y Xá không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Là cái nhà gỗ nhỏ ở bên cạnh, nhưng mà cô muốn làm gì? Có phải cô đói không, tôi nấu mì cho cô.”
Nhiếp Nhiên không trả lời mà quay người đi vào phòng, nhặt hết quân trang vừa ném xuống đất lên, sau đó đi về phía nhà bếp, nhét quân trang vào trong bếp lò.
Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy, lập tức bước nhanh đến muốn lấy quần áo ra khỏi bếp lò, nhưng lại bị ánh mắt ác liệt của Nhiếp Nhiên ngăn cản.
Trơ mắt nhìn quần áo bị đốt thành tro bụi trong ánh lửa, anh ta vô cùng tức giận: “Tiểu Nhiên Tử, rốt cuộc cô muốn làm gì? Tại sao phải đốt quân trang?”
Anh ta thực sự không hiểu, tại sao ngủ một giấc dậy, Tiểu Nhiên Tử lại như biến thành một người khác, xa lạ hoàn toàn không nhận ra thế này?
Nhiếp Nhiên xác định quân trang hoàn toàn cháy hết xong, lúc này mới quay người lại nói với đám người đứng ở cửa, “Sau này chúng ta ai đi đường nấy. Chuyện của tôi không cần mọi người quản, chuyện của mọi người, tôi cũng sẽ không quản!”
Sau đó, cô rời khỏi phòng bếp.