Chương 649TRẢ NHÂN TÌNH - GIẾT BỌN CHÚNG (6) Nhấc chân mới kích nổ?
Vậy cũng có nghĩa là ngộ nhỡ bọn họ đạp phải thì cả đời phải đứng trên quả mìn đó à?
“Vậy chúng tôi không thể cử động sao?” Kha Lỗ cau mày hỏi.
Nhiếp Nhiên hờ hững nói: “Xem tâm trạng của tôi có muốn cứu hay không, không muốn cứu thì mọi người chỉ có thể chết.”
“Cô như vậy đúng là không có trách nhiệm!”
Con dao trên tay Nhiếp Nhiên dừng lại một chút, cô ngẩng đầu lên dửng dưng nhìn Kha Lỗ, “Tại sao tôi phải có trách nhiệm với cuộc đời mấy người, không có ai phải có trách nhiệm với cuộc đời của người khác cả.”
“Nhưng chúng tôi là người mới!”
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Ai không bắt đầu làm từ người mới.”
Năm đó, lúc cô làm lính mới gỡ mìn, không có ai dạy cô cả. Cô hoàn toàn dựa vào việc đọc sách, suy nghĩ mà ra, đâu có vui như bọn họ, còn có mình hết sức kiên nhẫn dạy dỗ thế này.
Bây giờ còn nói với cô là phải có trách nhiệm. Đúng là được hời còn không biết đường!
“Nhưng như vậy sẽ chết.” Kha Lỗ đặc biệt nói rất mạnh chữ “chết” để nhấn mạnh tầm quan trọng của chuyện này.
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên chỉ cười châm chọc, “Anh tưởng đánh cướp biển sẽ không có ai chết sao?”
“Tôi...”
Kha Lỗ bị hai, ba câu của cô làm cho cứng họng, uất nghẹn.
Sao người này lại không hề để ý đến sống chết như vậy!
Được rồi, cho dù cô làm lính không sợ chết, nhưng dù sao cũng phải suy nghĩ cho người khác một chút chứ!
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Đâu có ai như cô, thấy không hợp tác là giơ dao uy hiếp, cứu người còn phải xem tâm trạng, cô là quân nhân thật à?
Không phải nói quân nhân đều có trái tim xả thân vì nhân dân sao?
Dưới sự tức giận của Kha Lỗ, Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh tiếp tục giảng giải, “Tiếp theo tháo vỏ ngoài của bộ phận kíp nổ ra, sau đó cắt đứt cái dây nối liền vẫn chưa chạm đến phần lò xo này, vậy là tháo xong quả mìn.”
Nhiếp Nhiên rất lão luyện, hạ dao xuống, quả mìn thứ tư đã loại bỏ xong.
Mấy người kia nghe thấy thì liên tục gật đầu, thấy cô đào quả mìn ra khỏi đất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Hóa ra đơn giản như vậy.”
Nghe tưởng đào mìn kinh khủng thế nào, thật ra cũng chỉ là đào lên, tháo dỡ, cuối cùng dùng dao cắt cái dây kia là xong.
“Đơn giản?” Nhiếp Nhiên cong môi lên châm biếm, “Hy vọng lúc anh gặp phải mìn bẫy cũng có thể nói đơn giản.”
Lúc Nhiếp Nhiên nói hai chữ “mìn bẫy”, ánh mắt đám người lớp 6 lập tức thay đổi.
“Mìn bẫy là cái gì?” Sau khi thấy được vẻ mặt quái dị của bọn họ, Kha Lỗ không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Là một loại mìn ngụy trang, nhìn như anh đã gỡ quả mìn này rồi, nhưng thực ra quả mìn này là mồi nhử, một khi cắt đứt kíp nổ sẽ kích động đến một quả mìn khác, khiến nó nổ tung.” Lúc Lý Kiêu giải thích, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.