Lý Kiều nhíu chặt mày, nói: “K3ế hoạch hiện giờ đều do tôi t2hay cậu làm, vốn đã lệch với 7kế hoạch ban đầu thì có cái g3ì không thể nói.”
Nhi2ếp Nhiên đung đưa túi rượu trong tay, “Cậu để cho tôi nói ra cũng là vì muốn nghiệm chứng ý nghĩ trong lòng cậu thôi, với IQ của cậu thì không có khả năng không nghĩ ra được.” Lý Kiêu đành phải thừa nhận: “Tôi đã xem qua kết cấu ở gần chỗ ngọn núi mà cậu chôn mìn, đất khá xốp, lần nổ mìn đầu tiên đã khiến ngọn núi kia hơi rời ra, lần nổ thứ hai chắc chắn sẽ tạo thành lở núi, nửa hòn đảo này sẽ bởi vì vậy mà gặp phải động đất
Địa chất dịch chuyển rất dễ dàng gây nên sự chú ý của đám nhân viên cứu hộ
Cậu muốn sử dụng mạn như đạn tín hiệu.” “Xem đi, không phải cậu đều biết hết cả rồi à?” Nhiếp Nhiên nhếch miệng
“Cậu không sợ toàn bộ hòn đảo này sẽ sụp sao?” “Cậu có biện pháp khác tốt hơn sao?” Nhiếp Nhiên liếc Lý Kiêu
Lý Kiêu có thể tìm được mìn chôn trong rừng cây nhanh như vậy, khẳng định là lúc trước cũng đã từng có ý nghĩ này, nhưng cô cảm thấy tính nguy hiểm của nó quá lớn nên mới bất đắc dĩ từ bỏ
Nhưng đối với Nhiếp Nhiên, nguy cơ và cơ hội chỉ cách nhau một đường, hoặc thắng, hoặc thua
Tên thủ lĩnh cướp biển đã từng nói trên biển có thuyền của quân đội, chắc chắn Hoắc Hoành đang dốc toàn lực tìm kiếm bọn họ
Chấn động này chắc chắn sẽ khiến họ chú ý
Nhưng đúng là tiếc, cuối cùng nhóm mìn này lại được chôn ở đây, dùng để giết nhóm cướp biển thứ hai
Đúng là người tính không bằng trời tính
“Chiếc thuyền kia có thể đưa chúng ta ra biển, vì sao cậu lại không cần?” Lý Kiểu hỏi
Nhiếp Nhiên cười hỏi lại: “Cậu biết lái sao?” “Những tên cướp biển kia có thể” “Đây chính là nguyên nhân vì sao tôi lại hứa hẹn tha cho gã cướp biển kia một lần.” Ý nghĩ tự lái thuyền này không phải trước kia cô không nghĩ tới, nhưng cướp biển được gọi là cướp biển là vì khả năng của chúng trên biển người thường không thể so sánh được
Đám người bọn họ không có kinh nghiệm đi thuyền ở trên biển, cũng không hiểu thời tiết biển
Nếu những tên cướp biển kia lừa gạt họ, hay nhảy xuống biển chạy trốn thì bọn họ sẽ kẹt giữa đại dương mênh mông bao la, khi đó thì đúng là kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không linh thật rồi
Chẳng bằng ở lại đây, chí ít còn có mìn có thể coi như đạn tín hiệu cầu cứu
Nhưng bây giờ không trông mong được vào mìn nữa rồi, nên thuyền trở thành cọng cỏ cứu mạng duy nhất của bọn họ, vì thể lúc đó cô mới không thể không thả cho gã cướp biển kia một đường sống.
Không có đại ca gã uy hiếp, chắc gã sẽ vì tự do của mình mà ngoan ngoãn đưa bọn họ trở về đất liền
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Lý Kiêu thầm thở dài, “Quả nhiên là cậu đã nghỉ hết mọi phương án rồi.”