Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 772

Chương 770CÔNG KHAI UY HIẾP (3)
Nhiếp Nhiên nằm ở ghế sau tính toán thời gian, thấy sắp đến tồi, dứt khoát ngồi dậy.

“Cô ngủ thoải mái thật đấy.”

“Điều này chứng minh sĩ quan huấn luyện lái xe vững vàng.” Nhiếp Nhiên thấy anh ta được khen vẻ mặt dương dương đắc ý thì lại nói một câu, “Rất thích hợp làm tài xế.”

An Viễn Đạo lập tức đen mặt lại.

Xe chạy nửa tiếng nữa, Nhiếp Nhiên đột nhiên hô, “Tìm một chỗ thả tôi xuống.”

“Vẫn chưa đến nhà cô.” An Viễn Đạo cau mày, nhưng vẫn dừng xe ở bên đường.

“Thầy đợi tôi một lát.” Nhiếp Nhiên nói xong đẩy cửa xe ra bước xuống.

Mười phút trôi qua, Nhiếp Nhiên xách hai cái túi giấy quay lại, kéo cửa xe trước ra đặt một cái túi vào ghế phụ.

An Viễn Đạo nhìn lướt qua cháo nóng và hai cái bánh bao trong túi giấy kia thì vô cùng ghét bỏ, “Rửa tay chưa, đừng có đi vệ sinh xong ngay cả tay cũng chưa rửa đã mua ăn sáng cho tôi đấy nhé, bẩn như vậy tôi không ăn đâu.”

Nhiếp Nhiên đứng ở ngoài xe, nhướng mày cười, “Sĩ quan huấn luyện An lại đùa rồi, lúc dã ngoại sinh tồn ngay cả chuột thầy cũng ăn, chưa rửa tay thôi sợ cái gì.”

An Viễn Đạo tưởng cô sẽ giải thích nhưng không ngờ cô lại ngầm thừa nhận, làm hại anh ta vừa cầm cái bánh bao lên định ăn dừng lại ở giữa không trung như vậy, hơi nóng bốc lên nhưng không có cách nào há miệng được.

Nhiếp Nhiên đóng sầm cửa lại nhưng không hề có ý lên xe.

“Này, cô đi đâu thế?” An Viễn Đạo tưởng là cô tức giận thì vội vàng gọi.

Nhiếp Nhiên cười, “Về nhà.”

“Vậy cô lên xe đi.” An Viễn Đạo chỉ phía sau.

Nhiếp Nhiên lắc đầu, lùi sang bên cạnh, “Không cần đâu, ngủ cả một đêm sắp cứng hết người rồi, tôi tự đi về là được, cũng không xa.”

“Chắc chắn chứ?”

“Dĩ nhiên rồi. À, phần ăn sáng đó coi như là trả thầy, còn nữa, tôi không đi vệ sinh.” Nói xong, cô xoay người đi thẳng.

An Viễn Đạo ngồi ở ghế lái xuyên qua kính chắn gió nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên rời đi, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất ở trong biển người, anh ta mới thu hồi tầm mắt lại.

Anh ta nhìn cái bánh bao trong tay mình, đột nhiên cười khẽ, cắn một miếng lớn.

Cô gái này, nhất định anh ta phải lôi được về lớp mình!

Ăn xong hai cái bánh bao, lại uống một cốc cà phê nâng cao tinh thần, anh ta quay đầu xe trở về.

Còn Nhiếp Nhiên thì bắt một chiếc xe taxi trở về Đào Uyển.

Vừa vào nhà đã thấy Diệp Trân đang mặc quần áo ngủ dặn dò người giúp việc nấu bữa sáng, Nhiếp Nhiên mỉm cười dựa vào trên khung cửa, “Đã lâu không gặp, dì nhớ tôi không?”

Diệp Trân quay phắt lại nhìn. Bà ta trợn to hai mắt, kinh ngạc nói năng không lưu loát, “Cô… sao cô lại về? Tại sao cô lại về! Không phải là cô giận ba cô, cắt đứt quan hệ rồi à?”

Nhiếp Nhiên cười nhìn lên cầu thang, “Ba, nghe ý dì Diệp, hình như không hi vọng con về nhà lắm.”

Diệp Trân giật mình quay người nhìn lên cầu thang, quả nhiên không biết Nhiếp Thành Thắng đã đứng ở đó từ lúc nào rồi.
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Mấy ngày đó vì Nhiếp Nhiên không chịu nghe điện thoại, quan hệ cha con không xoa dịu được nên Nhiếp Thành Thắng có ý kiến rất lớn với bà ta, cho nên Diệp Trân sợ ông ta nghe thấy lời vừa rồi sẽ không vui, vội vàng giải thích: “Không, không phải vậy, tôi không phải... không phải ý đó...”
Bình Luận (0)
Comment