Chương 779BỊ ĐÁNH - BẮT CÓC TRẺ CON (2) Mấy thằng nhóc bị mắng đứng yên không nhúc nhích, cũng không dám hé răng lấy nửa lời.
“Các em đã khiến tôi quá thất vọng rồi, lập tức ra ngoài chạy năm vòng cho tôi!”
“A…” Mấy đứa trẻ nghe thấy thế thì trợn mắt kêu lên.
Năm vòng, trời ạ!
Sân huấn luyện của bọn chúng rất lớn, thường thì mỗi lần giáo quan chỉ bắt chạy hai tới ba vòng là đủ lắm rồi, giờ lại bị phạt chạy tới năm vòng liền!
Thế này... đúng quá tàn ác rồi!
“Còn a một tiếng nữa thì chạy gấp đôi cho tôi!” Đàm Chí Hào vừa nói xong, lũ trẻ con lập tức cúi đầu, lũ lượt chạy ra ngoài.
Chờ đến khi trong phòng chứa đồ hoàn toàn không còn người xa lạ, lúc này Đàm Chí Hào mới lạnh lùng nói tiếp: “Nhiếp Dập, chị của em tới rồi!”
Anh ta nghiêng người đi, Nhiếp Dập liền nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang đứng dựa ở cửa nhìn mình cười.
Sắc mặt Nhiếp Dập lập tức thay đổi.
“Hai chị em cứ từ từ nói chuyện đi.” Đàm Chí Hào không hề phát hiện ra không khí quỷ quái giữa hai chị em, sau khi nói xong liền ra khỏi phòng chứa đồ.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Nhiếp Dập lập tức chất vấn, “Chị tới đây làm gì?”
Nhiếp Nhiên tựa vào khung cửa, hai tay đút túi quần, dáng vẻ thản nhiên: “Xem diễn chứ làm gì, nhìn xem sao tiểu hoàng đế của nhà họ Nhiếp chúng ta lại lưu lạc đến mức thảm thiết thế này. Chậc chậc chậc... Nếu dì mà thấy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào đây.”
Nhiếp Dập nghe cô nói mát như thế thì tức tối vô cùng, “Cái con thối tha kia, tất cả đều do chị hại tôi! Về nhà tôi sẽ nói với ba, tôi sẽ bảo ông ấy lấy roi da quất chết chị!”
Nhiếp Nhiên chẳng bận tâm tới lời đe dọa của nó, thậm chí còn thêm dầu vào lửa: “Thành tích học tập ở trường của em kém như thế, đánh nhau còn bị phạt đứng, không biết về nhà rồi thì ai mới là người bị đánh đây?”
“Chị! Chị!” Mắt Nhiếp Dập đầy lửa giận, nó nghiến răng thở hổn hển, “Tôi muốn đánh chết chị!”
Nói xong nó nắm tay lại vọt về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, đúng lúc nó sắp chạm vào mình thì cô cử động, sau đó một tiếng “bịch” lớn vang lên.
Bờ vai nhỏ của Nhiếp Dập đập thẳng vào khung cửa, nó đau tới mức nhăn nhó mặt mày, thân thể nhỏ bé ngã oạch xuống đất.
“Vừa rồi lúc mấy đứa kia cười nhạo em, sao em lại nhát gan như thỏ đế thế, giờ lại dám nổi giận cơ à?” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói với người nằm dưới đất không nhúc nhích: “Tự làm tự chịu đi, còn muốn đánh chị à? Tưởng mình mới ở trường quân đội mấy ngày mà đã đánh được chị? Được rồi, mau đứng lên rồi về nhà thôi.”
Nhiếp Nhiên không thèm cãi nhau với nó, đến mẹ nó còn chẳng phải là đối thủ của cô, huống chi chỉ là một thằng nhóc con. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Hơn nữa, dù sao thằng nhóc này cũng chẳng có thù oán gì quá lớn với cô, cùng lắm chỉ là một đứa trẻ được chiều nên sinh hư, thế nên cô cũng không muốn o ép nó một chút nào.
Ai ngờ, Nhiếp Dập nằm ở dưới đất lại gầm lên tức giận: “Tôi không cần chị lo!”
Nhiếp Nhiên không ngờ hiếm khi mình có lòng tốt như thế mà còn không được người ta cảm kích.
Nói thật, với tốc độ và lực lao tới vừa rồi của Nhiếp Dập, nếu cô không tránh người đi đúng lúc, chỉ sợ nửa cái mạng của cô cũng bỏ lại ở nơi này luôn rồi.
“Được, vậy em cứ ở lại đây một mình đi.”
Nhiếp Nhiên đi ra ngoài.
Nhiếp Dập thấy cô đi thật thì cơn đau trên vai cùng sự ấm ức tích tụ bao nhiêu ngày đột nhiên biến thành một biển nước mắt, tràn ra như đê vỡ.