Chương 797SỐNG CHẾT CÓ NHAU - KHÔNG NỢ ÂN TÌNH (5) Những thuộc hạ bên ngoài xe của Hoắc Hoành cũng nhanh chóng giải quyết sạch sẽ mười mấy tên còn lại.
“Anh bị thương ở đâu?”
“Bả vai, yên tâm đi, tôi không sao.” Hoắc Hoành thấy cô quan tâm đến mình như vậy thì cúi đầu nhìn cô cười, bên trong đôi mắt của anh có thứ ánh sáng kỳ lạ chuyển động.
Nhiếp Nhiên khẽ chạm lên vai anh, quả nhiên tay cô dính phải chất lỏng ươn ướt. Xác định vết thương của anh không phải ở nơi quan trọng, cô bèn muốn đứng dậy.
Nhưng ngay tại lúc đám thuộc hạ của Hoắc Hoành muốn lên xe rời đi thì đột nhiên có một chiếc xe Van màu bạc xuất hiện ở đầu hẻm, nó nhanh chóng lái ngược vào trong hẻm, cửa khoang phía sau từ từ mở ra, một khẩu súng máy màu đen xuất hiện.
“Đừng nhúc nhích!” Ánh mắt Hoắc Hoành sầm xuống, anh lập tức ép Nhiếp Nhiên vừa muốn đứng lên quay trở về chỗ dưới cơ thể của mình.
Một giây sau, tiếng súng máy bắn phá liên tiếp vang lên, đèn xe cùng kính chắn gió vỡ nát rơi đầy đất.
Nhiếp Nhiên bị Hoắc Hoành ép dưới người anh, cô chỉ cảm thấy có vô số mảnh vỡ bắn qua mặt mình.
“Để tôi dụ bọn chúng ra.”
Nhiếp Nhiên giãy giụa muốn đứng dậy nhưng lại bị Hoắc Hoành đè chặt: “Lúc tôi ở bên cạnh em, em chỉ cần trốn ở sau lưng tôi, không được mạo hiểm!”
Nhiếp Nhiên đứng hình mấy giây.
Hoắc Hoành nằm ở trên người Nhiếp Nhiên lẳng lặng chờ đợi. Anh nắm chặt súng trong tay, nhìn phương hướng từng viên đạn bọn chúng bắn sát qua trước mắt, âm thầm tính thời gian súng máy quét qua lại.
Một giây... Hai giây... Ba giây...
Chính là lúc này!
Hoắc Hoành giơ tay lên, chuẩn xác bắn thẳng vào mi tâm của gã đang bắn súng, một phát chết tươi!
Nhiếp Nhiên thừa dịp xoay người nhảy vào chỗ ghế lái, đạp mạnh chân ga khiến chiếc xe lao nhanh về phía trước, đâm thẳng vào đuôi chiếc xe kia. Sau đó, cô lại nhanh chóng lùi xe, rồi lao tới với vận tốc cực lớn.
Rầm!
Chiếc xe phía trước bị phá tan nát
Sau khi phá tan chiếc xe Van, Nhiếp Nhiên cấp tốc rời khỏi con hẻm, nghênh ngang rời đi.
Đám cảnh sát mới từ cửa chính của nhà hàng xông ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe của Nhiếp Nhiên đang lao vút thì vội vàng cho hai xe cảnh sát đuổi theo.
Nhiếp Nhiên lái chiếc xe phóng nhanh như bay trên đường quốc lộ, cô còn có thời gian hỏi han người phía sau, “Anh vẫn ổn chứ, có cần đến bệnh viện không?”
“Em có biết mình đang làm gì không!” Mặt Hoắc Hoành đen sì, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Trong trường hợp vừa rồi mà cô dám nhảy trực tiếp lên ghế lái, thậm chí anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã nhảy rồi. Nhỡ lúc cô nhảy vào ghế bị bắn súng đến thì sao, dù anh có muốn xông đến cản cũng không kịp.
“Lần trước ở bên ngoài văn phòng anh đã cứu tôi một lần, lần này tôi trả lại cho anh.” Nhiếp Nhiên chẳng hiểu tại sao Hoắc Hoành lại tức giận.
Trong hoàn cảnh vừa rồi cô được coi là phối hợp hoàn mỹ với anh ta, anh ta không vui mừng thì thôi, lại còn quát lên.
Hoắc Hoành nghe cô nói thế thì càng giận hơn. Hóa ra cô ấy liều mạng như vậy để cứu mình, ngay cả mạng sống cũng đám đánh cược, mà mục đích lại là muốn phân rõ giới hạn với mình sao?
“Em nhất định phải tính toán rõ ràng với tôi như vậy à?” Sắc mặt anh tối sầm lại.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Đương nhiên, tôi không thích nợ ân tình của người khác.”
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên nhìn kính chiếu hậu phát hiện phía sau có xe cảnh sát đuổi tới, cô cau mày nói: “Ngồi cho chắc vào, tôi tăng tốc đây!”