Nhiếp Nhiên và lớp phó Vương lấy lời khai xong thấy đã không còn sớm nữa. Hai túi muối lậu kia bị tịch thu, hai người chỉ có thể đến quầy hàng khác mua hai túi về.
Lúc này quầy hàng bên cạnh không chỉ bán giá gốc mà còn tặng thêm rất nhiều gia vị.
Trên đường về, hai túi muối lớn chất đầy trên xe ba bánh, Nhiếp Nhiên chỉ có thể đi bộ ở phía sau, có lúc gặp con dốc, cô còn phải ở phía sau đẩy xe.
Sau khi giẫm lên tuyết đọng khó khăn đi thêm mấy cây số, cuối cùng cũng đến đơn vị, lớp phó Vương đã mệt lắm rồi, thấy Nhiếp Nhiên hình như trừ thở hổn hển ra cũng không có vấn đề gì quá lớn, vì vậy anh ta bảo cô từ từ đẩy đồ về, mình thì đến căn phòng nhỏ ở trạm gác nghỉ ngơi một lúc.
Nhiếp Nhiên đẩy xe ba bánh đội gió tuyết đi từng bước về phía lớp cấp dưỡng, đúng lúc gặp các nam binh mới huấn luyện xong đi từ sân huấn luyện ra.
Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn nhìn thấy ngay Nhiếp Nhiên đang cố gắng đẩy xe ba bánh với dáng vẻ chật vật ở cách đó không xa. Hai người thấy Dương Thụ cau mày ở sau lưng cũng đang nhìn Nhiếp Nhiên thì vội đi tới chỗ cô.
“Nhiếp Nhiên, chúng tôi giúp cô! Dù sao cũng vừa huấn luyện xong, thuận đường đến phòng ăn.” Không đợi Nhiếp Nhiên nói gì, một người đã cầm tay lái, một người ở phía sau đẩy.
Nhiếp Nhiên chưa kịp nói cảm ơn thì đã nghe thấy Dương Thụ nói với hai người kia: “Giúp cái gì mà giúp, người ta đã nói không cần chúng ta giúp rồi, mọi người làm người tốt làm gì! Đi, đi ăn cơm!”
Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn nghe thấy Dương Thụ nói thế thì ngượng ngùng, không biết là nên giúp hay không nên giúp nữa.
“Cảm ơn, mọi người đi ăn cơm đi, tôi tự làm được.”
Nhiếp Nhiên đang định nhận lấy xe thì đột nhiên có một nam binh xa lạ chạy tới hỏi: “Nhiếp Nhiên, nghe nói cô là người đội dự bị sàng lọc ra à?”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dừng lại, bao gồm cả Dương Thụ chưa đi được hai bước. Anh ta quay phắt đầu lại, hung dữ lườm nam binh kia.
Nhưng người kia giống như không phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ xung quanh, tiếp tục nói: “Có thể thi bắn với tôi một lần không! Bọn họ nói lính của đội dự bị nhắm mắt cũng có thể bắn vào vòng mười.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên không thay đổi, cô cười khẽ, “Nếu tôi đã bị đuổi ra ngoài rồi thì làm sao có thể nhắm mắt bắn vào vòng mười được?”
“Vậy thì mở mắt bắn.” Người kia không bỏ qua.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không được, tôi còn phải mang muối về bếp, anh tìm đồng đội của anh thi đi.”
Cô nói xong định đẩy xe đi.
Nhưng người kia lại giữ lấy ghế của xe ba bánh, “Cùng lắm thì tôi nhường cô một phát.”
“Thật sự không cần đâu.” Nhiếp Nhiên lại từ chối, lực tay mạnh hơn đẩy về phía trước. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nam binh thấy cô từ chối liên tục thì gào lên, “Chẳng lẽ cô không thể bắn súng à?”
Trong lời nói của anh ta không có ý khiêu khích, chỉ là hỏi một cách đơn thuần mà thôi.
Nhưng chính câu nói đó đã khiến Nhiếp Nhiên dừng lại.
Dương Thụ thấy cô hơi ngẩn ra thì phiền não túm tóc, quay người lại đi đến trước mặt nam binh kia, “Không phải là muốn tập bắn sao, tôi bắn với cậu! Nói nhiều như vậy làm gì!”
Nói rồi anh ta tóm nam binh kia đi đến phòng huấn luyện, thế nhưng cuối cùng lại bị nam binh kia từ chối, hất tay ra.