Lớp phó Vương đá một cái vào mông anh ta.
Người đó biết mình lỡ lời, ngay lập tức bụm miệng lại, sau đó ngượng ngùng cười, “Không phải, ý của tôi là đang khen cô, khen cô!”
Lớp phó Vương vội vàng chuyển chủ đề, “Cậu không biết đâu, vừa rồi ở chợ nông sản Nhiếp Nhiên uy phong lắm, không chỉ phá được án buôn lậu, còn dạy bảo đám lái buôn kia một bài học khiến bọn chúng không dám nói lời nào. Tôi thấy sau này chúng ta có đi chợ nông sản cũng không cần chơi kéo búa bao để quyết định nữa.”
“Oa! Vậy thì tốt quá rồi! Nhiếp Nhiên, cô không biết đấy thôi, chúng tôi thực sự không có cách nào với đám con buôn đó, lần này cô đã lập được công lớn rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Cả đám người vây lấy Nhiếp Nhiên không ngừng tán thưởng.
“Mấy người các cậu đứng đó làm gì vậy, sắp tới giờ cơm rồi! Không muốn làm việc nữa đúng không!” Lớp trưởng Trần đi vào trách mắng.
Phút chốc, tất cả mọi người vội vã tản đi, chỉ để lại một mình Nhiếp Nhiên.
“Mau đem muối tới kho sau đó quét dọn đi.” Lớp trưởng Trần nghiêm khắc dặn dò cô.
“Dạ.”
Những ngày sau đó, mấy nam binh trong lớp cấp dưỡng sẽ thay đổi quy định trước đây. Bây giờ ai oẳn tù tì thắng sẽ giành được cơ hội ra ngoài mua đồ, tranh thủ đi dạo. Điều này khiến Nhiếp Nhiên thoải mái không biết bao nhiêu ngày. Không cần ra ngoài, ngày nào cũng chui trong bếp sau của lớp cấp dưỡng.
Nhưng chính lúc cô tưởng rằng ngày tháng sẽ trôi đi bình yên như vậy thì bên ngoài lớp cấp dưỡng lại đang dấy lên một trận bão tố mới nhất liên quan tới cô.
Không biết có phải hôm đó quá nhiều người nghe thấy cô nói không mà trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, chủ đề Nhiếp Nhiên bị đội dự bị loại ra lại đã chuyển thành một loạt các chủ đề như Nhiếp Nhiên vì không thể bắn súng mà bị loại, thậm chí có một số người bắt đầu nghi ngờ liệu có phải đội dự bị cũng nhận người đi cửa sau hay không.
Nhiếp Nhiên thân là tâm bão rất nhanh đã biết được tin này, còn lớp phó Vương nghe thấy những lời đồn đại nhảm nhí đó thì sợ Nhiếp Nhiên sẽ đau lòng, quyết định đổi cho cô công việc trong vườn rau, như vậy cũng có thể mắt không thấy tim không đau.
Nhiếp Nhiên không có ý kiến gì, cô nghe theo sự sắp xếp, mỗi ngày ở trong vườn rau hái rau, tưới nước, tự do thoải mái vô cùng.
“Cậu nói xem một cô gái tốt như vậy, đã bị đội dự bị loại mà sao vẫn còn có người nhìn cô ấy không thuận mắt, năm lần bảy lượt đồn đại về cô ấy vậy?”
“Đúng đó! Nếu để tôi phát hiện cái tên khốn kiếp tung tin đồn nhảm đó, tôi nhất định sẽ đánh hắn một trận!”
Các nam binh lớp cấp dưỡng nhìn Nhiếp Nhiên ngồi một mình bên bờ ruộng, dáng vẻ cô quạnh đó khiến trái tim người ta bỗng trở nên đau xót.
“Không hay rồi, không hay rồi, bên ngoài… bên ngoài đánh nhau rồi!” Đột nhiên, một nam binh của lớp cấp dưỡng hớt hơ hớt hải từ bên ngoài chạy vào.
“Cái gì? Đánh nhau?” Đám đông kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, nam binh tên Dương Thụ kia hình như thấy không công bằng với Nhiếp Nhiên nên đã đánh nhau với người của lớp 1 rồi!”
Nhiếp Nhiên nghe thấy cũng giật mình.
“Nhiếp Nhiên, cô có muốn đi khuyên can không?” Mấy người kia thấy Nhiếp Nhiên nghe thấy rồi, không nhịn được mà hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cô chau mày đứng lên, im lặng không nói gì rảo bước về phía nhà ăn.
“Chắc chắn là cậu đã tung tin đồn nhảm rồi!”
Nhiếp Nhiên mới vừa bước chân vào nhà ăn đã nghe thấy giọng chất vấn nóng nảy của Dương Thụ vang lên.
Dương Thụ đang túm lấy nam binh lần trước muốn đọ súng với cô, “Cậu nói đi, tin đồn đầu tiên cũng là cậu tung ra có phải không!”