Đúng vào lúc ông ta tức giận nhất, chuông điện thoại trên bàn vang lên.
Nhiếp Thành Thắng vừa nhìn là đường dây nội bộ liền hỏi thẳng: “Có chuyện gì?”
“Sư đoàn trưởng, Cục trưởng Cục cảnh sát gọi tới.” Lưu Đức ở đầu dây bên kia cung kính nói.
“Cục trưởng Cục cảnh sát? Có chuyện gì?” Gần đây hình như bọn họ không có liên hệ gì với cục cảnh sát mà?
Lưu Đức: “Ông ấy nói bên quân đội chúng ta có người giúp cảnh sát phá được vụ án buôn lậu, muốn đích thân gọi tới cảm ơn ngài.”
Phá án buôn lậu?
Sao ông ta chưa nghe thấy thông tin gì?
“Binh sĩ nào của bộ đội chúng ta?” Nhiếp Thành Thắng hỏi.
Lưu Đức: “Nhiếp Nhiên.”
Nhiếp Thành Thắng sững sờ, còn tưởng là mình nghe nhầm, lại hỏi lại lần nữa, “Cậu nói ai?”
“Nữ binh lớp cấp dưỡng, Nhiếp Nhiên.”
Nhiếp Nhiên?
Con bé này tới lớp cấp dưỡng mà vẫn còn có thể phá án buôn lậu ư?
Lần này, trong lòng Nhiếp Thành Thắng thật sự cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Không hổ là con gái của ông ta, đi tới đâu cũng có thể khiến người khác ngưỡng mộ, làm nên chuyện lớn kinh thiên động địa.
Nhưng dường như ông ta đã quên mất, một giây trước đó trong lòng mình còn đang mắng cô là kẻ không có tiền đồ.
“Nối máy đi!” Nhiếp Thành Thắng rất vui vẻ nói với binh sĩ hậu cần.
Lưu Đức dường như cũng nghe ra được sư đoàn trưởng có vẻ đang rất vui, liền đáp một câu dạ, rồi nối máy.
Nhiếp Thành Thắng và Cục trưởng Cục cảnh sát nói chuyện vui vẻ cả nửa tiếng đồng hồ. Sau khi cúp máy, tâm thái của Nhiếp Thành Thắng đã hoàn toàn hồi phục.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Ông ta cảm thấy Nhiếp Nhiên ở đâu cũng xuất sắc như vậy, thật sự là không nên vứt bỏ, phải tranh thủ một tay mới được.
Không cần biết sức khỏe có vấn đề hay tâm lý có vấn đề, ông ta không tin không thể trị!
Sau khi quyết định, ông ta lập tức tìm Lưu Đức, dặn dò: “Cậu mau đi gọi Nhiếp Nhiên qua đây.”
“Dạ!”
Lưu Đức nhận được mệnh lệnh, ngay lập tức tới lớp cấp dưỡng nhưng không tìm thấy cô.
“Cô ấy đâu rồi? Sư đoàn trưởng muốn triệu tập cô ấy gấp.” Lưu Đức vội vã nói.
Vừa rồi Cục trưởng Cục cảnh sát gọi điện tới khen Nhiếp Nhiên, bây giờ sư đoàn trưởng muốn tìm cô gấp, nói không chừng lần này là thời cơ cho cô ấy trở mình. Có thể trở về làm lính cần vụ hay không chỉ trông mong vào lần này, sao trong giờ khắc quan trọng lại không thấy đâu vậy?
Lớp phó Vương cũng sốt ruột như vậy “Chúng tôi không biết, vừa rồi cô ấy còn đang tướt nước ở vườn rau, mới một lát sao đã không thấy đâu rồi? Để tôi đi tìm, sĩ quan Lưu chờ tôi thêm một lát.”
Lớp phó Vương nói xong liền chạy ra ngoài, mới chạy được nửa bước thì va trúng Nhiếp Nhiên đang đi vào.
Anh ta vội vàng nói, “Ôi, cô đi đâu vậy, sao bây giờ mới xuất hiện?”
“Sao thế, có chuyện gì sao?”Nhiếp Nhiên không trả lời mà hỏi lại.
Lớp phó Vương lo lắng nói: “Chuyện lớn! Sĩ quan Lưu tới rồi, nói sư đoàn trưởng muốn tìm cô!”
“Nhiếp Nhiên, mau đi đi, sư đoàn trưởng tìm cô gấp! Nói không chừng ngày trở mình của cô tới rồi đấy!” Lưu Đức đi tới, khóe mắt có sự vui vẻ không kìm nén được.