Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 882

Người của lớp cấp dưỡng và quân y chia nhau ngồi ở hai bên, không khí nặng nề trong cabin làm cho người ta cảm thấy không thể thở nổi.

Chỉ có Nhiếp Nhiên ngồi ở phía cuối là nhẹ nhàng, dựa người về sau ngủ gà ngủ gật.

Mà ngay sau đó, trực thăng gặp phải dòng khí xóc nẩy lên. Điều này làm cho không khí lo lắng dâng lên tới đỉnh điểm.

“Có chuyện gì thế?”

“Máy bay bị làm sao vậy?”

“Mất khống chế à? Hay bị hỏng rồi?”

“Chúng ta sẽ không chết đấy chứ?”

Không biết ai là người nói những câu này khiến cho sắc mặt của đám người của lớp cấp dưỡng lập tức trắng bệch.

“Dòng khí thôi mà, không sao đâu.” Nhiếp Nhiên thấy lớp phó Vương đã sợ tới mức tim như bắn ra ngoài thì có lòng nhắc nhở một câu.

Quả nhiên, sau khoảng nửa phút xóc nảy, trực thăng bắt đầu vững vàng trở lại.

Sau khi bay gần bốn tiếng, cuối cùng trực thăng cũng hạ cánh an toàn.

Vừa xuống trực thăng, lớp phó Vương như mất nửa cái mạng, ngồi phịch xuống không đi nổi. Sau gần một phút, anh ta mới đứng lên đi tới nơi tập hợp.

Nhiếp Nhiên vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, so với Quân khu 2 thì nơi này đơn giản hơn nhiều, hẳn là căn cứ xây dựng tạm thời.

“Nhanh lên! Sắp năm giờ rồi, chúng ta còn chưa nấu bữa sáng đâu đấy! Các binh sĩ lấy gì mà ăn chứ hả?” Lớp trưởng Trần thấy dáng vẻ lừng khừng của bọn họ thì tức giận trừng mắt quát lên.

Một đám người bị lớp trưởng Trần quát tháo nên lập tức bước nhanh về phía nhà ăn.

Sau hai giờ bận rộn, bữa sáng coi như miễn cưỡng làm xong. Sau khi chờ binh sĩ ăn uống xong, họ lại bắt tay dọn dẹp. Đến lúc xong xuôi mọi việc, đám lính cấp dưỡng đã mệt tới mức ngồi bệt xuống sàn, chẳng có hơi đâu mà nói chuyện nữa.

Có điều, sau bữa sáng có phần bối rối thì đến bữa trưa, mọi người đã trở lại trạng thái bình thường.

Hai ngày tiếp theo, ngày nào bọn họ cũng chỉ nấu cơm và nấu cơm, chẳng có gì khác so với lúc ở Quân khu 2, ngay cả lính tới ăn cơm cũng vẫn là lính của Quân khu 2.

Dường như buổi sáng hôm đó chỉ là một giấc mơ thôi vậy.

“Tôi còn nghĩ nó phải hồi hộp, kịch tính tới mức nào chứ, hóa ra chỉ là đổi nơi nấu nướng từ Quân khu 2 tới đây mà thôi, chẳng có gì khác cả.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Đúng thế, phí công tôi cứ kích động mãi.”

Vài nam binh lớp cấp dưỡng tranh thủ giờ nghỉ ngơi buổi sáng, ngồi chụm lại nói chuyện.

Họ còn chưa tán gẫu được bao nhiêu lâu đã bị lớp trưởng Trần phát hiện ra, lại bắt đầu răn dạy: “Các cậu làm cái gì thế hả? Nhìn dáng vẻ uể oải của các cậu mà xem kìa!”

Đám nam binh lập tức không dám ho he gì nữa.

“Bên trên lệnh cho chúng ta mau nấu canh gừng, có rất nhiều binh lính phải huấn luyện trong thời tiết mưa gió, cần uống canh gừng tránh cảm lạnh.”

Đám nam binh lập tức đứng lên: “Rõ!”

“Phải rồi! Nhiếp Nhiên, xong việc cô và lớp phó Vương đi đưa canh gừng nhé. Những người khác thì theo tôi đi nhận thực phẩm vừa vận chuyển tới.”

Canh gừng thì nấu nhanh, chỉ cần thái lát gừng, cắt hẹ thành từng khúc, sau đó cho vào nồi nấu, có điều vì số lượng quá lớn nên thời gian nấu hơi lâu, gần một tiếng mới xong.

Lớp phó Vương và Nhiếp Nhiên đều mặc áo mưa, xách theo hai thùng giữ nhiệt đi về phía sân huấn luyện.
Bình Luận (0)
Comment