Không uổng phí một binh một tốt, thậm chí còn chẳng mất chút sức lực nào.
“Ồ? Mày muốn nói gì? Nói tao nghe một chút xem nào.” Nhiếp Nhiên xoay người, nhưng không hề có ý sẽ quay lại.
Tên cướp biển kia thấy cô có thái độ như vậy thì hỏi với vẻ không chắc chắn: “Nếu tao nói ra thì có thể một mạng đổi một mạng hay không, đừng giết tao.”
Nhiếp Nhiên vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt như trước: “Bây giờ mày lấy đâu ra tư cách mà đàm phán điều kiện với tao nhỉ?”
Một câu nhẹ bẫng của cô hoàn toàn đánh tan suy nghĩ muốn thử của tên cướp biển kia. Hắn cảm thấy nữ binh này có thể từ chối mình nhẹ nhàng như thế, chắc là đã đoán ra là ai rồi.
Nếu hắn còn cứ loanh quanh không chịu nói thật, có khi sẽ khiến cho cô ta mất hết kiên nhẫn, sau đó bỏ hắn lại đây không thèm để ý tới nữa.
“Là Lưu Đức!” Hắn hướng về phía sương mù dày đặc gào lên, “Tôi và anh ta đã có giao dịch với nhau, để anh ta giúp tôi lần này!”
Lưu Đức ư? Không ngờ lại là Lưu Đức?
Lưu Đức nhìn tưởng như thật thà, chất phác kia không ngờ lại là nội gián ư?
Nhiếp Nhiên vô cùng kinh ngạc, nhưng cô cũng rất lí trí, nhanh chóng có quyết định.
Vốn dĩ cô đã nghĩ sẽ lan truyền rộng chuyện nội gián ở Quân khu 2 ra, đến lúc đó bên trên cũng sẽ gán cho Nhiếp Thành Thắng tội danh vô trách nhiệm, không ngờ là ông trời lại tặng cô thêm một niềm vui bất ngờ thế này.
Lưu Đức!
Người này chính là lính cần vụ bên cạnh Nhiếp Thành Thắng. Cô hoàn toàn có thể hướng mọi người đi theo suy nghĩ rằng chính Nhiếp Thành Thắng sắp xếp để Lưu Đức đi cấu kết với cướp biển, từ đó có thể lấy được quyền lợi từ đám cướp biển này.
Tội danh này cũng đủ để ông ta ăn đủ rồi!
Xem ra ông trời vẫn rất thiên vị cho cô, biết cô đã phải chịu nhiều ấm ức ở Quân khu 2 nên mới tặng cho cô một niềm vui bất ngờ thế này.
Ha ha ha, lần này Nhiếp Thành Thắng chết chắc rồi!
Cách chức, điều tra, ra tòa án quân sự, chậc chậc chậc... Cô thật sự rất muốn nhìn dáng vẻ ông ta khi ngồi trên ghế bị cáo.
À đúng, cô cũng rất mong chờ dáng vẻ suy sụp của Diệp Trân nữa.
Không còn cái danh Nhiếp phu nhân của nhà họ Nhiếp, không biết Diệp Trân sẽ thế nào nhỉ?
Cô cố gắng cưỡng chế tâm trạng sung sướng, nói: “Thả hắn xuống đi.”
Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy nhanh chóng đi tới thả tên cướp biển xuống và băng bó vết thương cho hắn.
Nhiếp Nhiên đi vòng lại trước mặt hắn, lập tức nói với mấy người của đội dự bị: “Nghiêm Hoài Vũ Hà Giai Ngọc, Kiều Duy và Thi Sảnh đi theo sĩ quan huấn luyện Lâm cùng người của lớp 2 lập tức quay về căn cứ, bắt Lưu Đức lại. Nhớ kĩ, phải trực tiếp giam cầm, không cần nói lời vô nghĩa với anh ta.”
“Sao cô có thể khẳng định là hắn không lừa cô chứ?” Lâm Hoài thấy cô ra lệnh cho người của lớp 6 thì không khỏi nhíu mày hỏi.
“Có thể dứt khoát cho đàn em của mình nhảy xuống biển cầu cứu, rõ ràng là kẻ nội gián kia đã nói cho hắn hết tất cả kế hoạch tác chiến rồi, mà có thể nói chi tiết như thế, chứng tỏ người này có cấp bậc rất cao, hơn nữa có thể dễ dàng lấy được bản kế hoạch. Lưu Đức vừa vặn thỏa mãn hai điều kiện trên.” Nghe Nhiếp Nhiên phân tích xong, Lâm Hoài nhất thời yên lặng.
Thấy anh ta có vẻ cam chịu với suy luận của mình, Nhiếp Nhiên lại tiếp tục phân nhiệm vụ: “Nhất định phải đưa đi giam giữ, tôi sợ anh ta sẽ tiêu hủy chứng cứ. Việc này liên quan tới sinh tồn sống chết của cả đội, tuyệt đối không thể nương tay với nội gián được!”
Nhưng lúc này Hà Giai Ngọc lại không đồng ý: “Không, em muốn ở lại với chị Nhiên, việc áp tải cướp biển thì người nào làm mà chẳng được.”
“Tôi cũng không về! Hà Giai Ngọc nói đúng, việc áp tải cướp biển về ai cũng làm được, tôi muốn ở lại bảo vệ cô!” Nghiêm Hoài Vũ cũng dùng lý do tương tự để từ chối yêu cầu của Nhiếp Nhiên.
Thi Sảnh và Kiều Duy không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, hiển nhiên cũng đồng ý với lý do đó.
Nhiếp Nhiên yên lặng một chút, cuối cùng nói: “Bởi vì tôi tin mọi người hơn lớp 2. Mọi người đưa hắn về, trực tiếp giao cho tiểu đoàn trưởng, đừng để hắn tiếp xúc với bất kì kẻ nào.”
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cô thật sự sợ đám lớp 2 ngu ngốc này trở về căn cứ rồi sẽ đi thẳng tới chỗ Nhiếp Thành Thắng báo cáo, vì để an toàn, vẫn nên để mấy người Nghiêm Hoài Vũ đi bắt người thì hơn.
Bọn họ không có xung đột lợi ích trực tiếp gì với Quân khu 2, bắt người cũng có thể hoàn toàn không cần nể nang gì ai.
Nghiêm Hoài Vũ nghe cô nói thế thì kích động: “Cô tin tưởng tôi sao? Thật không? Cô tin tôi ư?”
Nhìn dáng vẻ vui sướng không ngừng của anh ta, Nhiếp Nhiên cạn lời.
Nói thật, người cô thấy không tin được nhất chính là anh ta! Nhưng cô thật sự không đi được, thế mới đành phải đưa ra quyết định bất đắc dĩ này.
Đương nhiên, vì để chắc chắn, cô vẫn cố ý bảo Thi Sảnh và Kiều Duy có vẻ tin tưởng được đi cùng họ.
“Kiều Duy, tất cả nhờ vào anh đấy.” Nhiếp Nhiên trịnh trọng nói với anh ta.
“Yên tâm! Nếu Tiểu Nhiên Tử đã tin tưởng tôi như thế, chắc chắn tôi sẽ không phụ lòng tin của cô!” Kiều Duy còn chưa kịp mở miệng, Nghiêm Hoài Vũ đã lập tức chạy tới trước mặt cô, ra sức vỗ ngực cam đoan.
Nhiếp Nhiên không thèm quan tâm đến anh ta, túm lấy tên đàn em còn đang ngây ngốc kia, lạnh lùng nói: “Mày đi theo tao một chuyến.”
“Đi... đi theo cô tới đâu cơ?” Tên đàn em tưởng mình đã an toàn rồi, giờ lại bị nhắm vào thì sợ đến mức giật thót.
Nhiếp Nhiên híp mắt, mỉm cười đáp: “Đưa tao tới hang ổ của chúng mày.”