Các bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân – Chương 1239 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (5)
Tuy nhiên, một giây sau lại bị anh tóm lấy tay một lần nữa.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Hoành cũng đứng lên, anh nhìn mãi vào tay Nhiếp Nhiên, nói: “Đi rửa tay trước đã.”
Nhiếp Nhiên nhìn tay mình: “Tay tôi không bẩn.”
Ánh mắt Hoắc Hoành lạnh xuống, “Bẩn rồi.”
Khoảnh khắc đó, Nhiếp Nhiên thấy hơi thở của anh có vẻ không được ổn định. Cô thật sự không hiểu được hôm nay rốt cuộc Hoắc Hoành có chuyện gì, lúc thì tâm trạng không được tốt, lúc thì bắt mình đi rửa tay bằng được, kỳ quặc.
Còn chưa chờ cô mở miệng hỏi, Hoắc Hoành đã ngẩng đầu, nói với cô: “Em rửa xong tay tôi sẽ đi.”
Vậy không rửa tay thì cứ ở đây không chịu đi sao?
Ánh mắt Nhiếp Nhiên từ khó hiểu chuyển sang vẻ lạnh lùng, cô sầm mặt lại, híp mắt hỏi: “Anh đang uy hiếp tôi?”
Giọng cô như một gáo nước lạnh giội từ đầu xuống chân anh, Hoắc Hoành bừng tỉnh trở lại, mới biết mình đúng là mê sảng nên mới dám nói với cô bằng giọng điệu này.
Từ trước tới giờ cô gái này chỉ thích mềm chứ không thích cứng, hơn nữa còn là anh yêu cầu quá vô lý, cô càng không dễ tiếp nhận.
Hoắc Hoành bình tĩnh lại, sau đó buông tay cô ra, lùi về sau một bước, mỉm cười, “Không sao đâu, tôi đi đây, em ngủ sớm đi.”
Sau đó, anh nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại Nhiếp Nhiên đứng ở đó, mày nhíu chặt lại.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi vào nhà tắm rửa tay. Đến khi rửa xong cô mới hối hận, sao mình lại bị câu nói kỳ quặc của Hoắc Hoành ảnh hưởng chứ?
Lau tay thật mạnh, cô đi về phía phòng của An Viễn Đạo.
Cốc cốc cốc…
Tiếng bước chân trong phòng nhanh chóng vang lên, cửa được mở ra, lúc An Viễn Đạo nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì không khỏi sững sờ, ngay sau đó sắc mặt sầm xuống.
Nhiếp Nhiên không hề để ý, cô chưa bao giờ để ý tới ánh mắt và sắc mặt của bất cứ ai, bất luận là kinh ngạc hay phẫn nộ.
Cô lờ đi, bước vào trong, ngồi xuống sofa nói: “Cổ Lâm đã chuyển viện rồi.”
“Tôi đã đặt vé tàu hỏa, ngày mai về đơn vị.” An Viễn Đạo nể mặt cô không hề chạy trốn, thậm chí tới cả việc Cổ Lâm rời đi cũng đích thân tới báo cáo, lúc này sắc mặt mới dịu đi một chút.
Anh ta ghét nhất chính là lính đào ngũ, ngay cả trách nhiệm cơ bản nhất cũng chẳng có!
“Để qua mấy hôm nữa đi.”
Sắc mặt An Viễn Đạo lập tức trở nên khó coi, ngầm mang theo sự phẫn nộ, “Sao hả, dám làm không dám chịu? Bây giờ biết sợ rồi sao?”
Nhiếp Nhiên lắc đầu, cười: “Không phải, mấy ngày nay bọn họ không được nghỉ ngơi, để bọn họ nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng quay về.”
Lúc này An Viễn Đạo thật sự bị sự nhởn nhơ thoải mái của cô chọc giận, đập bàn “rầm” một tiếng, “Nghỉ ngơi mấy ngày? Cô tưởng chúng ta đang đi du lịch sao? Cô có biết bây giờ mình đang có thân phận gì không! Chuyện này tôi đã báo cáo với tiểu đoàn trưởng rồi, cô không thoát được đâu!”
Nhiếp Nhiên tựa vào sofa, nghiêng đầu hỏi: “Hôm đó, sau khi chúng ta đi, Thiên Dạ không nói gì khác với thầy sao?”
An Viễn Đạo tức giận chất vấn: “Cô hi vọng cô ấy nói cái gì? Gỡ tội giúp cô à?”
Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt tức giận của anh ta, biết không phải anh ta giả vờ.
“Nghe tôi đi, qua hai ngày nữa hãy đi.” Nhiếp Nhiên lạnh nhạt nói.
Kiểu ra lệnh này hoàn toàn khiến An Viễn Đạo tức giận: “Nhiếp Nhiên!”
Nhiếp Nhiên cũng phát hiện giọng điệu mình hơi quá đáng nên dịu giọng: “Bác sĩ nói tôi mất máu quá nhiều, sức khỏe không thích hợp ngồi xe đường dài. Nếu thầy không tin, tôi có thể đi tìm bác sĩ viết giấy xác nhận để chứng minh cho thầy.”
“Mấy máu quá nhiều? Cô làm sao vậy?” Lửa giận của An Viễn Đạo bớt đi rất nhiều, nhìn cô từ trên xuống dưới, muốn nhìn ra được cô bị thương ở chỗ nào.
Nhiếp Nhiên chỉ lên vết kim đâm trên mu bàn tay còn hơi xanh đen, nói: “Cũng không có gì, truyền máu cho Cổ Lâm nhiều quá, ngay lập tức không thích ứng kịp.”
An Viễn Đạo suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Vậy thì ba ngày! Thêm một ngày cũng không được!”
“Được, cảm ơn thầy.”
Nói xong chuyện chính, cô không tiếp tục ở lại nữa, đi thang máy xuống phòng mình.
Đêm đó, Nhiếp Nhiên phát hiện Hoắc Hoành không hề tới phòng của mình, không bị anh làm phiền, cô được ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, khi trời đã sáng hẳn, phục vụ bên ngoài đúng giờ đưa đồ ăn tới.
Đồ trên xe thức ăn vẫn nhiều như vậy, nhìn có vẻ rất phong phú.
Cô ăn sáng xong thì yên tĩnh ngồi trong phòng, giống như đang chờ ai tới vậy.
Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa vang lên.
Khóe miệng Nhiếp Nhiên dần hiện ra nụ cười lạnh lùng.