Các bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân – Chương 1420 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ĐƯỜNG CÙNG? GẶP PHẢI CẠM BẪY!
“Ừ, chỉ là mấy đứa con gái thôi, đi đâu cũng thích buôn chuyện nói xấu.” Khi Diệp Tuệ Văn nhìn thấy Uông Tư Minh tỏ vẻ không vui thì cố nói thêm một câu để hòa hoãn bầu không khí xuống một chút.
“Lần sau, khi cô nghe thấy bất kì ai nói lung tung về Nhiếp Nhiên thì hãy nói cho tôi biết.” Uông Tư Minh dặn dò Diệp Tuệ Văn như vậy.
Diệp Tuệ Văn mỉm cười, “Sao? Anh muốn làm chỗ dựa cho Nhiếp Nhiên à? Muốn cảnh cáo đám tân binh kia ư?”
Uông Tư Minh hỏi ngược lại: “Không được sao?”
Chỗ dựa ư?
Nếu như anh ta ra mặt mà có thể khiến đám người kia yên tĩnh lại thì anh ta không ngại vận dụng vài biện pháp để cảnh cáo bọn họ.
Diệp Tuệ Văn khẽ cười xì một tiếng, “Anh cho rằng Nhiếp Nhiên là kiểu em gái yếu mềm, mong manh cần anh làm chỗ dựa sao? Ở đơn vị của chúng tôi, ngoài mấy đứa tân binh có mắt như mù thì những người khác thấy Nhiếp Nhiên đều biết điều vòng qua tránh đường.”
Tôn Hạo đang đứng bên cạnh lo dập lửa, nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau liền tán đồng: “Đúng vậy, ngay đám lớp 1 như bọn tôi còn thấy sợ khi gặp cô ấy, càng miễn bàn đám tay mơ chưa lớn ở lớp 6, chỉ chớp mắt là bị Nhiếp Nhiên giết không còn một mống rồi!”
“Vậy nên, Uông Tư Minh à, cậu không cần phải lo lắng quá, đừng để tới lúc đó lại khiến Nhiếp Nhiên đối xử không tốt với cậu.” Sau khi dập tắt đống lửa, Tôn Hạo phủi vụn gỗ trên tay rồi đứng lên đi tới chỗ anh ta.
Uông Tư Minh buông tha cho suy nghĩ ấy, khóe miệng anh ta hiện lên nụ cười khổ, “Ừ, cô ấy quả thật không phải là người cần người khác phải che chở, bảo vệ.”
Bản thân anh ta không phải chưa từng được chứng kiến sự hung mãnh của cô.
Là anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Ngay sau đó, Uông Tư Minh không băn khoăn về vấn đề này nữa, anh ta cùng Diệp Tuệ Văn và Tôn Hạo nhân lúc trời còn chưa sáng rõ liền khởi hành.
Tối hôm qua bọn họ đã thảo luận và quyết định đường đi là đường mà Tôn Hạo và Diệp Tuệ Văn đã chọn.
Đường mà hai người bọn họ lựa chọn về cơ bản là đường lớn, mà bản thân Uông Tư Minh từ trước tới giờ cũng là người làm việc vô cùng thận trọng, không thích những gì quá nhanh chóng nên anh ta đánh giá con đường kia cũng không có vấn đề gì, vẫn là tuyến đường khá ổn thỏa.
Ba người bọn họ cùng đồng hành từ lúc trời còn chưa sáng tới khi trời sáng rõ hẳn.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Tuệ Văn đều bám rất sát, luôn theo kịp Tôn Hạo và Uông Tư Minh. Điều này khiến Tôn Hạo phải cảm thán một câu, “Thật không ngờ đó, cô là binh sĩ nữ lớp 6 nhưng thể năng lại không tệ chút nào, đến giờ vẫn có thể theo kịp được hai người lớp 1 bọn tôi.”
Diệp Tuệ Văn khẽ nhếch môi, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, “Nếu tôi không thua ở môn bắn súng thì sẽ không phải vào lớp 6 đâu.”
Nghe cô ta nói vậy, Tôn Hạo phá lên cười, “Ha ha, xem ra khả năng bắn súng của cô tệ thật sự rồi.”
Bị chọc đúng chỗ đau trong lòng, Diệp Tuệ Văn lập tức lườm anh ta bằng ánh mắt sắc như dao của mình, “Anh không nói cũng không ai coi anh là kẻ câm đâu.”
Tôn Hạo bị cô ta nhìn một cách phẫn nộ như vậy thì đành sờ mũi, lẩm bẩm một câu, “Sao phải hung dữ thế chứ…”
Anh ta vốn còn có lòng tốt nói với cô ta rằng, nếu cô ta làm không tốt thì anh ta có thể chỉ cho cô ta vài chiêu.
Quả nhiên các lão binh trước đây nói không sai chút nào, binh sĩ nữ tham gia vào đội dự bị thì không thể chỉ coi là binh sĩ nữ được, bằng không thì người xui xẻo sẽ là chính bọn họ.
Trong khi anh ta đang chìm đắm trong thế giới của bản thân thì chân vẫn không hề dừng bước. “Bụp” một tiếng, đầu Tôn Hạo đập thẳng vào bả vai của Uông Tư Minh đau điếng khiến anh ta không nhịn được mà kêu lên thành tiếng, “Uông Tư Minh, sao đột nhiên cậu lại dừng lại thế?”
Cmn chứ!
Lúc thì bị Diệp Tuệ Văn đạp suýt chết, giờ lại bị đập vào người Uông Tư Minh đến nỗi sống mũi suýt gãy.
Tại sao người xui xẻo luôn luôn là anh ta vậy!
“Hai người nhìn xem…” Uông Tư Minh chỉ về phía mặt đường xa xa trước mặt bọn họ, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Tuệ Văn vốn còn định cười nhạo Tôn Hạo, khi nghe thấy vậy liền nhìn về phía Uông Tư Minh đang chỉ, nhất thời, nụ cười cứng đờ trên khóe miệng.
Bởi ở trong tầm mắt của bọn họ là một vùng màu đen rất lớn, như thể bức tường chắc chắn hoàn toàn chặn đứng đường đi của bọn họ.
“Sao lại như vậy chứ?” Sắc mặt Diệp Tuệ Văn cũng trở nên nghiêm trọng, cô ta mở bản đồ ra xem, sau đó lại xác định lại xem tuyến đường mà bọn họ đi có đúng hay không.
Tôn Hạo đang đứng bên cạnh che mũi, khi nhìn thấy vẻ mặt của hai người bọn họ thì không để ý tới sự đau đớn trên mũi nữa mà chỉ cố gắng nhìn về phía xa kia, khi nhìn thấy điểm bất thường thì sắc mặt cũng thoáng thay đổi trong chốc lát.
“Có phải ba chúng ta đi nhầm rồi không?” Diệp Tuệ Văn cẩn thận kiểm tra lại bản đồ rồi hỏi.
“Không thể nào, chúng ta vẫn luôn đi theo bản đồ chỉ dẫn mà.” Tôn Hạo buông cánh tay đang ôm mũi xuống, nghiêm túc khẳng định như vậy.
Trí nhớ của anh ta từ trước đến giờ thường không sai, dù không nhìn bản đồ đi chăng nữa thì vẫn có thể nhớ đúng tuyến đường nên giờ lập tức phát hiện ra tình huống không đúng lắm.
“Không lẽ phía trước là đường cùng ư?” Diệp Tuệ Văn cau mày hỏi.
“Không phải là đường cùng, do hôm qua trời mưa xối xả nên mới khiến đường bị chặn lại, hai người nhìn đi, có dấu hiệu bùn đất chảy xuống kìa.” Uông Tư Minh quan sát một hồi rồi bèn chỉ về một chỗ mà nói.
Hai người bọn họ nhìn về phía anh ta chỉ thì thấy quả nhiên ở triền núi phía xa xa có dấu vết của một lượng lớn bùn đất đang chảy xuống.
Diệp Tuệ Văn quay đầu hỏi Uông Tư Minh, “Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Bên kia có dấu hiệu lở đất như vậy, nếu như chúng ta vẫn tiếp tục tới gần thì sẽ rất nguy hiểm.”
Sao Uông Tư Minh lại không biết sẽ có thể có nguy hiểm chứ?
Nhưng khi nhìn về sắc trời phía xa đang dần tối thì trong lòng anh ta bắt đầu lo lắng.
Không biết Nhiếp Nhiên có chọn con đường này không nhỉ?
Trận lở đất nhỏ này liệu có xảy ra đúng lúc cô đi qua không nhỉ?
Liệu cô có gặp nguy hiểm gì không?
Nhưng anh ta lập tức cũng nghĩ ngược lại luôn, anh ta cảm thấy với năng lực của Nhiếp Nhiên thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đó được.
“Thay đổi tuyến đường thôi.” Anh ta cất tiếng, mang theo tâm tình nặng nề.
Tôn Hạo nghe thấy vậy thì không nhịn nổi sự kinh ngạc của bản thân mà bật thốt lên một câu thô tục, “Cmn chứ! Đổi tuyến đường luôn ư? Không phải chứ? Chúng ta vốn dĩ chỉ cần đi xuyên qua lối này rồi xuôi theo dòng sông thì về cơ bản là sẽ tới được điểm tập kết, giờ mà thay đổi tuyến đường thì chúng ta chắc chắn sẽ bị muộn.”
Diệp Tuệ Văn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Anh quát tháo với Uông Tư Minh như thế thì có tác dụng gì chứ, anh ta không phải đang nói đùa, ngoài việc thay đổi tuyến đường ra thì chúng ta còn có thể có cách nào khác sao?”
“Chỉ là trái tim mong manh nhỏ bé của tôi bị giật mình thôi mà, tôi nào có quát tháo gì với Uông Tư Minh đâu chứ.” Tôn Hạo bị Diệp Tuệ Văn răn dạy như vậy xong thì liền nhỏ giọng hơn nhiều.
Uông Tư Minh không có tâm trạng tính toán mấy chuyện cỏn con này, anh ta chỉ vào hai con đường trên bản đồ rồi hỏi: “Hai người thấy hai đường này thế nào?”
Tôn Hạo bước tới nhìn rồi vội nhíu mày, “Hai đường này đều là đường nhỏ, liệu có phải quá nguy hiểm không?”
Vẻ mặt Uông Tư Minh trở nên nghiêm trọng hơn, “Nếu như đi đường lớn thì dù chúng ta có cố gắng đi suốt cả ngày lẫn đêm ngày mai thì cũng không thể tới điểm tập kết đúng hạn được, vậy nên chỉ có thể chọn đường tắt mà đi thôi.”
Giờ đã là xế chiều ngày thứ tư rồi, ngoài mấy tiếng nghỉ ngơi buổi tối ra, nếu bọn họ vẫn tiếp tục chọn đường lớn mà đi theo lộ trình cũ thì thật sự sẽ không đủ thời gian.
“Nhưng con đường mà anh chọn gần như toàn bộ đều là vách núi, hôm nay thi thoảng trời vẫn đổ mưa, mặt đất vô cùng lầy lội, đến đi bộ còn dễ dàng bị trượt ngã nữa là.” Tôn Hạo căn cứ vào trí nhớ của bản thân mà soi lại mấy chỗ nguy hiểm trên đường, sau đó sắc mặt anh ta gần như đóng băng lại, nói, “Uông Tư Minh, từ trước tới nay cậu không phải là người lỗ mãng, con đường này vừa nhìn đã biết không phải là sự lựa chọn tốt rồi.”
“Thế nhưng đây lại là con đường nhanh nhất để tới điểm tập kết.” Khi Uông Tư Minh nói lời này, anh ta không hề ngẩng đầu.
Bởi vì anh ta sợ một khi mình ngẩng đầu lên thì sẽ khiến Tôn Hạo phát hiện sự do dự trong đáy mắt mình.
Thật ra, lý do khiến anh ta lựa chọn con đường này là bởi, ngoài việc đây là đường tắt ngắn nhất ra thì anh ta luôn cảm thấy rằng một người thích làm trái với lẽ thường tình như Nhiếp Nhiên rất có khả năng sẽ đi đường này.
“Nếu không thì hai người các cậu có thể kết bạn đồng hành rồi chọn một con đường khác, tôi đi một mình cũng được.” Uông Tư Minh dứt khoát thu bản đồ lại rồi nói vậy.
“Sao có thể như vậy được? Con đường đó nguy hiểm như vậy, nếu để cậu đi một mình thì quá mạo hiểm rồi.” Tôn Hạo không đồng ý với đề nghị này của anh ta.
Diệp Tuệ Văn cũng gật đầu đáp: “Đúng vậy, nếu để anh lẻ loi một mình thì hệ số mạo hiểm thật sự rất lớn.”
“Năng lực của tôi ra sao, tôi là người hiểu rõ nhất.” Uông Tư Minh lựa chọn hướng đi cho mình xong đã dự tính sẽ chia tay bọn họ để mỗi người một ngả, “Các cậu đi đường cẩn thận.”
“Được rồi, tôi đi cùng cậu, cậu đi một mình sẽ khiến tôi lo lắng. Diệp Tuệ Văn, cô cũng đi cùng đi, cùng lắm tới lúc đó tôi sẽ chăm sóc cô một chút, đồng ý chứ?”
“Đương nhiên là tôi cũng sẽ đi rồi, nhưng mà nguyên nhân là vì tôi không có thời gian dư dả để lựa chọn đường khác. Hơn nữa, tôi không cần anh chăm sóc!” Diệp Tuệ Văn trừng mắt nhìn Tôn Hạo, nối gót theo sau.
Tôn Hạo bĩu môi, âm thầm lẩm bẩm một câu, “Đúng là có lòng tốt mà lại bị coi như lòng lang dạ sói, đúng thật là không thể nào yêu thương nổi.”
Ba người bọn họ lại xác định lộ tuyến tiếp theo một lần nữa.
Bởi vì là đường nhỏ nên lần định hướng này bọn họ càng thêm thận trọng để phòng ngừa bất kì chuyện ngoài ý muốn hay hiểm nguy gì đó.
Tốn thêm một khoảng thời gian, sau khi xác định được con đường tiếp theo ra sao thì bọn họ mới tiếp tục xuất phát.
Lần này, trên gương mặt của cả ba người đều là vẻ nghiêm túc, ngay cả Tôn Hạo cũng không có chút vui đùa nào.
Mặc dù thể lực của Diệp Tuệ Văn khá tốt nhưng dưới tình hình này, sự chênh lệch giữa lớp 1 và lớp 6 cuối cùng cũng được thể hiện hết sức rõ ràng.
Uông Tư Minh và Tôn Hạo có thể bước đi liên tục không hề dừng lại suốt năm tiếng mà bước chân vẫn nhẹ nhàng, thân thể vững vàng không hề có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng Diệp Tuệ Văn thì không thể, hô hấp của cô ta trở nên dồn dập, bước chân cũng trở nên loạng choạng, trông có vẻ khá mệt mỏi.
Cô ta vẫn tiếp tục kiên thì thêm gần hai tiếng nữa, rốt cuộc đến khi chân đạp phải bùn nhão trên mặt đường khiến cô ta trượt chân thì cơ thể mới mất thăng bằng, ngã nhoài xuống dưới.
Thôi xong rồi, chỗ bọn họ đang đi có một con dốc nhỏ, nếu cô ta ngã xuống chỗ này thì nhất định sẽ bị gãy xương sống.
Nhưng ngay lúc cô ta cảm thấy lần này mình xong đời rồi thì một bàn tay đã kịp thời lôi cô ta lại.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy gương mặt của Tôn Hạo, lúc này anh ta không còn dáng vẻ mệt mỏi, vô lại như lúc sáng sớm nữa mà lại lộ ra nét ngây ngô xen lẫn sự cương nghị của quân nhân, “Cô không sao chứ?”
Ánh mắt Diệp Tuệ Văn khẽ lóe lên, chờ cơ thể lấy lại được thăng bằng, cô ta bèn tránh khỏi tay của Tôn Hạo, cố gắng ổn định lại tâm tình rồi trả lời, “Không sao.”
Uông Tư Minh đang đi đầu thấy Diệp Tuệ Văn xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thì nhắc nhở, “Mặt đường ở đây tương đối trơn trượt, mọi người tự cẩn thận.”
“Ừ.” Diệp Tuệ Văn gật đầu.
“Cậu yên tâm, tôi ở phía sau trông chừng Diệp Tuệ Văn, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Tôn Hạo cam đoan.
Không biết có phải do Diệp Tuệ Văn suýt chút nữa đã bị ngã ngoài ý muốn hay không mà lộ trình tiếp đó rõ ràng đã điều chỉnh tốc độ chậm lại đôi chút.
Diệp Tuệ Văn cảm thấy được sự khác biệt đó bèn cắn môi. Cô ta biết đây là sự đối xử đặc biệt mà hai binh sĩ nam lớp 1 này đang dành cho mình.
Có điều, cô ta không muốn được nhận sự đối xử khác biệt này.
Cô ta cố gắng bước nhanh hơn, cố hết sức để bản thân không thành gánh nặng của bọn họ.
Uông Tư Minh dường như cũng đã nhìn ra điều này, anh ta dùng ánh mắt ý bảo Tôn Hạo để ý đến cô ta thêm một chút, bước chân lại tăng nhanh hơn.
Ba người bọn họ đi liên tục không hề ngừng lại, cứ thế tiếp tục đi theo con đường mà họ đã chọn.
Đầu mùa đông, trời tối rất nhanh, bóng đêm nhanh chóng ập tới, chỉ chớp mắt, khắp đất trời đã trở nên mù mịt, chặng đường của bọn họ lại càng thêm gian nan.
Mỗi bước chân đều phải vô cùng cẩn thận, để tránh bị trượt chân hoặc rơi vào hố bẫy.
Tới khi bầu trời hoàn toàn tối mịt, trước mắt bọn họ hầu như chỉ còn một màu đen kịt, tầm nhìn vô cùng bị hạn chế.
Khi Diệp Tuệ Văn ngã thêm một lần nữa, sau đó lại được Tôn Hạo cứu giúp kịp thời một lần nữa, Tôn Hạo rốt cuộc không nhịn nổi nữa bèn hỏi, “Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi được không?”
“Tối hôm nay chúng ta nhất định phải đi vòng qua đây.” Uông Tư Minh đi đầu nói, “Địa thế nơi này quá hiểm trở, rất dễ gặp chuyện không may. Diệp Tuệ Văn, cô cố gắng thêm một chút nữa.”
“Tôi không sao, vừa nãy tôi không nhìn thấy rõ thôi.” Diệp Tuệ Văn vờ thoải mái nói.
“Cái gì gọi là không sao chứ? Nếu vừa rồi tôi không đỡ cô kịp thì cô đã ngã lăn xuống luôn rồi.” Rõ ràng Tôn Hạo không tin lý do thoái thác của cô ta.
Rõ ràng cô ta đã mệt tới mức bước một bước là phải thở hổn hển rồi mà hết lần này tới lần khác vẫn nghiến răng để tiếp tục tiến về phía trước.
Thật sự không thể hiểu nổi cô ta, nói một câu mệt thì sẽ chết hay sao?
“Tôi nói không sao là không sao!” Diệp Tuệ Văn lạnh lùng quát khẽ một tiếng rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.
“Hừ, binh sĩ nữ này thật là…” Tôn Hạo tức giận tới ngứa cả răng nhưng cuối cùng chỉ có thể khẽ nguyền rủa một tiếng rồi lại đi theo.
Trong bóng đêm đen kịt, gió lạnh không ngừng gào thét, ba người bọn họ vẫn tiếp tục tiến về phía trước không hề ngừng nghỉ.
Không biết đã đi bao lâu, Diệp Tuệ Văn cảm thấy đôi chân của mình gần như đã mất cảm giác nhưng cô ta vẫn kiên trì, cắn chặt răng đi theo tới cùng.
Vào giây phút này, cô ta không thể không bội phục học viên của lớp 1.
Trước đây, cô ta chỉ từng được nghe kể rằng học viên của lớp 1 ưu tú thế nào, xuất sắc ra sao chứ chưa từng có cơ hội được chứng kiến tận mắt.
Cuối cùng thì hôm nay cô ta cũng có thể thấy được rồi! Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Diệp Tuệ Văn theo sát hai người bọn họ, lại đi qua thêm một triền núi nữa, lúc này rốt cuộc Uông Tư Minh cũng nói:
“Được rồi, nơi này có thể tạm nghỉ ngơi một chút, hơn nữa khoảng cách từ đây tới điểm tập kết cũng chỉ còn một nửa lộ trình nữa thôi.”
Diệp Tuệ Văn vốn vẫn đang cắn răng kiên trì, khi nghe thấy câu có thể tạm thời nghỉ ngơi thì đã có thể thở ra, đặt mông ngồi xuống.
Tôn Hạo thấy sắc mặt tái nhợt của cô ta thì hơi không đành lòng, vì vậy anh ta đành xung phong nhận việc, “Vậy tôi sẽ đi thăm dò tình hình xung quanh đây một chút, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ nhóm lửa và nghỉ ngơi ở đây một lát.”
Uông Tư Minh gật đầu, “Tôi đi kiếm vài cành cây về nhóm lửa.”
“Vậy còn tôi, cần tôi làm gì đây?” Diệp Tuệ Văn lập tức bò dậy, cũng muốn đi hỗ trợ.
“Cô tạm thời nghỉ ngơi một lát trước đi, nếu lát nữa tôi may mắn mà tìm được đồ ăn thì để cô xử lý, được chứ?” Uông Tư Minh thấy dáng vẻ cố gắng lắm mới có thể đứng vững của cô ta thì cười nói.
Anh ta biết, nếu bảo cô ta nghỉ ngơi đi thì cô ta nhất định sẽ không đồng ý.
Sau một ngày ở cạnh nhau, rốt cuộc anh ta cũng đã hiểu được vài điều.
Thà rằng để bản thân mệt chết chứ cũng không chịu mở miệng nói dù chỉ một câu, chỉ sợ làm ảnh hưởng tới mọi người, tính cách cứng cỏi như vậy của cô ta thật ra cũng có vài phần giống với Nhiếp Nhiên.
“Vậy cũng được.” Diệp Tuệ Văn nhận nhiệm vụ rồi lại ngồi xuống, lẳng lặng chờ hai người bọn họ quay lại.
Nhưng đúng lúc này, từ đằng xa lại truyền tới một tiếng hét, “Aaaaaa…!”
Uông Tư Minh đang định tìm cành cây để nhóm lửa và Diệp Tuệ Văn đang ngồi nghỉ ngơi một lát đều biến sắc.
“Tôn Hạo? Là tiếng của Tôn Hạo!” Diệp Tuệ Văn khẽ hô lên một tiếng, “Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Sau đó, hai người bọn họ vô cùng ăn ý mà đều chạy ngay về phía phát ra âm thanh.
“Tôn Hạo, có chuyện gì vậy? Anh đang ở đâu?” Diệp Tuệ Văn vừa chạy tới vừa quát gọi về hướng đó.
Khắp nơi trong rừng cây đều văng vẳng tiếng của Diệp Tuệ Văn.
“Tôn Hạo, cậu có làm sao không? Cậu đang ở đâu?” Uông Tư Minh cũng hét lên.
Trong lúc đó, Tôn Hạo xui xẻo đáng thương đang bị treo ngược trên cành cây, đầu chúc xuống mặt đây, không ngừng bị giật giật trên cây.
Anh ta không thể nào nghĩ ra được rằng ở nơi dốc đứng nguy hiểm thế này mà quân đội vẫn còn thiết kế bẫy rập được!
Chết tiệt, buổi tối đen kịt đáng sợ tới mức khiến tim anh ta muốn ngừng đập.
“Tôi ở đây, mau tới cứu tôi!” Anh ta vẫn cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể rồi quay về phía xa mà hô to lên.
Ở đằng xa, Diệp Tuệ Văn và Uông Tư Minh nghe được âm thanh của Tôn Hạo thì vội vàng chạy nhanh tới.
Đến nơi, họ thấy Tôn Hạo đang bị treo ngược trên cành cây, trông rất giống một con sâu bướm.
“Mau, mau thả tôi xuống!”
“Anh chờ một lát.”
Trong rừng cây tối đen mờ mịt, Uông Tư Minh cẩn thận bước từng bước lại đó, anh ta rất sợ quanh đây còn cái bẫy thứ hai, thứ ba nào đó nữa đang chờ mình bước vào. Nếu một khi mình không cẩn thận mà rơi vào bẫy thì sẽ vô cùng nguy hiểm nếu chỉ dựa vào một mình Diệp Tuệ Văn.
Đợi tới khi tới gần, anh ta đã tìm được một sợi dây thừng trên một cành cây khô, to gần đó, đang chuẩn bị cởi ra để tháo xuống thì chợt nghe một giọng nói lạnh lùng cách đó không xa chen vào.
“Đừng cử động!”