Các bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân – Chương 1515 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1515.1NGOÀI ĐẢO XẢY RA CHUYỆN – XỬ LÝ CÔ TA
Từ sau chuyện kia, Nhiếp Nhiên luôn ở trong công ty vệ sĩ huấn luyện.
Đám vệ sĩ ở đó thấy vậy bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Hình như cô Diệp ở lại công ty huấn luyện đã quá hai tuần rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, đã một tháng rồi.”
“Bên Hoắc thị không cần cô ta làm việc à? Tôi nhớ khoảng thời gian trước cô ta luôn ở trên bến tàu, còn thường xuyên đi cùng Hoắc tổng đến tiệc tùng gặp những người hợp tác kia mà.”
“Không biết nữa, tự dưng lại về đây.”
Đột nhiên, một người rất hóng chuyện hô lên: “Không phải là chia tay Hoắc tổng rồi đấy chứ?”
Người bên cạnh lập tức phản bác: “Làm sao có thể, Hoắc tổng là ai cơ chứ, ông hoàng độc thân đó, sao cô ta có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được?”
“Cũng chưa chắc. Cô ta giết Cửu Miêu đã chọc giận Hoắc tổng nên bị ghẻ lạnh là chuyện bình thường.”
“Anh bị ngốc à! Nếu Hoắc tổng thật sự tức giận thì đâu còn dẫn cô ta lộ mặt ở yến tiệc! Hơn nữa lần trước tôi thấy cô ta còn dùng thân phận bạn gái cùng Hoắc tổng đi đến bữa tiệc nữa.”
Mọi người lập tức ồ lên, “Bạn gái á?”
Người kia gật đầu khẳng định, “Đúng vậy, bạn gái!”
“Ôi, hai lần trước đi cùng với cô ta, cô ta vẫn là vệ sĩ, nhanh như vậy đã thăng cấp thành bạn gái rồi. Thủ đoạn của cô gái này đúng là không tầm thường.”
“Đâu chỉ có thế, khi đó Chủ tịch Hoắc cũng ở đấy, cảm giác giống như là ngầm thừa nhận vậy.”
“Vậy há chẳng phải cô ta là bà Hoắc tương lai à?”
“Có thể.”
“Thế cô ta còn tới nơi này làm gì?”
“Ai biết được, tính tình cô ta từ trước đến giờ khó đoán, có lẽ là tới nghỉ ngơi kết hợp huấn luyện.”
Vì vậy, tất cả mọi người đều cho là vợ tổng giám đốc Hoắc thị tương lai này rảnh rỗi nên đến đây giết thời gian.
Ai ngờ cô đang bị giam lỏng cơ chứ.
Chỉ có điều cô bình tĩnh hơn người bình thường mà thôi, ngày nào cũng huấn luyện thể năng cùng với huấn luyện bắn khiến cho đám người kia có ảo tưởng như vậy.
Trong khi đó, Hoắc Hoành vẫn trấn thủ ở Hoắc thị, bận rộn đủ chuyện.
Sau khi Hoắc Khải Lãng khẳng định thân phận của anh, phần lớn việc làm ăn đều đặt hết lên anh, nhưng cũng may việc buôn bán ngầm của Hoắc thị từ lâu đã do anh tiếp quản, cho nên thêm cái này cũng không khó khăn gì.
Bây giờ thứ duy nhất khiến anh muốn đột phá chính là cái kho vũ khí đạn dược đó, chỉ cần kho vũ khí đạn dược xây xong, anh tin nhất định Hoắc Khải Lãng sẽ giao hạng mục cuối cùng đó cho mình.
Đến lúc đó, tất cả sẽ hoàn toàn kết thúc.
Nhưng lúc anh đang đếm ngày xây dựng xong kho vũ khí đạn dược, không ngờ Phó lão đại lại gọi điện đến.
Cách thời gian áp tải vật tư đã hơn một tháng, Hoắc Hoành đoán chắc hắn gọi đến để báo tin.
Anh bỏ lại công việc đang dở dang, nghe điện thoại, ôn hòa nói: “Phó lão đại nhận được hàng rồi à?”
“Đúng thế, hàng và người của cậu đều đã đến nơi an toàn, đang bắt đầu xúc tiến công việc rồi.” Phó lão đại ở đầu kia cười nói.
Tiếng cười của hắn có vẻ miễn cưỡng.
Trước kia, mỗi khi gọi điện thoại báo tin nhận được hàng, hắn đều cười vô cùng sảng khoái, hơn nữa sẽ còn lập tức nói tin tức mới nhất cùng với tiến trình của kho vũ khí đạn dược với anh.
Nhưng hôm nay hắn nói chuyện lại có cảm giác nặng nề.
Chương 1515.2NGOÀI ĐẢO XẢY RA CHUYỆN – XỬ LÝ CÔ TA
Hoắc Hoành nhạy bén cảm nhận được sự bất thương, anh hỏi: “Sao thế, đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
Phó lão đại do dự mất mấy giây, mới ấp úng trả lời: “Chuyện là… chúng tôi nhận được một tin tức.”
“Tin tức gì?”
“Chính là… cậu có còn nhớ hồi đó chúng ta cướp thuyền của Cao lão đại không?”
Hoắc Hoành nhíu mày, “ừ” một tiếng.
Anh không hiểu cướp thuyền của Cao lão đại thì sẽ xảy ra vấn đề gì.
Chẳng lẽ thuộc hạ của Cao lão đại tức giận tìm tới nơi tính sổ à?
Như vậy cũng không thể nào, vùng biển bọn Phó lão đại đang trú ẩn có sương mù dày đặc bao quanh, anh không tin thuộc hạ của Cao lão đại có thể xông vào.
“Cậu cũng biết đấy. Sau khi hắn ta chết, người của tôi đã ném hắn xuống biến. Nhưng ai ngờ sau đó thi thể của bọn chúng lại được thủy thủ trên du thuyền nghỉ dưỡng vớt lên, hình như trên chiếc du thuyền đó toàn là người nước ngoài, sau đó ảnh hưởng rất lớn. Bây giờ mọi vùng biển đều có cảnh sát biển đang tìm kiếm và canh giữ.”
Hoắc Hoành nghe xong, ý cười dịu dàng ở khóe miệng dần biến mất, giọng nói thoáng nặng nề, “Ý anh là gì?”
Ngập ngừng mãi, cuối cùng Phó lão đại vẫn nói thật: “Chính là… chỗ chúng ta rất có thể… sẽ bị tra được…”
Vẻ mặt Hoắc Hoành lập tức thay đổi, anh đặt cái bút máy trong tay xuống bàn, “Có thể bị tra được là sao! Lúc đầu hợp tác với tôi, anh khăng khăng bảo đảm chỗ đó tuyệt đối không thể nào bị lục soát được.”
“Đúng vậy, nhưng chuyện lần này ầm ĩ lớn như thế, cảnh sát biển tăng cường tuần tra, thật sự là vượt qua dự tính ban đầu của tôi.” Phó lão đại áy náy nói.
Sau khi nghe được tin tức này, Hoắc Hoành đã tính toán một loạt trong đầu, trong lòng cơ bản cũng có dự tính sơ bộ rồi.
E rằng chuyện này phải kinh động đến Lý Tông Dũng, để ông ấy ra mặt giúp mình mới được.
Mặc dù đã có phương hướng giải quyết, nhưng giọng nói của anh vẫn rất tức giận.
Bởi vì anh hy vọng mượn chuyện này để có thể làm cho Phó lão đại tỉnh ngộ, tránh cho sau này hắn lại ra biển cướp thuyền động đến cảnh sát biển.
“Vậy bây giờ phải làm thế nào, cho hủy hết toàn bộ kho vũ khí đạn dược à? Anh đừng quên, tôi tốn bao nhiêu tiền bạc và tâm huyết ở chỗ các anh.”
Lúc này Phó lão đại đang đuối lý, hắn cũng không dám phản bác, chỉ nói: “Kho vũ khí đạn dược này cũng có công sức của người của tôi, làm sao nói hủy là hủy được? Tôi chỉ sợ là cảnh sát biển lục soát tìm được đến nơi này, nên nói với cậu trước một tiếng, thuận tiện mong cậu có thể điều thêm một nhóm người đến cho tôi.”
Hoắc Hoành cau mày lại, không hiểu hỏi: “Cho anh một nhóm người? Anh muốn làm gì?”
“Tôi sợ ngộ nhỡ bọn chúng đánh đến đây, cũng có thể kịp thời phản công.” Phó lão đại vẫn nghĩ đến chuyện ngày đó Nhiếp Nhiên cướp thuyền của Cao lão đại cho bọn họ, cho nên lập tức bổ sung: “Đúng rồi, cô Diệp rất lợi hại, nếu cô ấy tới, nhất định sẽ tăng thêm phần thắng.”
Hoắc Hoành nghe thấy hắn nói thế, giận đến bật cười: “Phản công? Anh muốn đánh đuổi cảnh sát biển à?”
Lúc này, Phó lão đại vẫn không nghe ra Hoắc Hoành đang tức giận, giọng nói trở nên hơi kiêu ngạo, “Đúng vậy, tôi cảm thấy chúng ta quen thuộc hoàn cảnh địa lý ở nơi này như vậy, lại có sương mù làm lá chắn tự nhiên, nếu thật sự bất đắc dĩ phải đánh một trận, cũng không phải là không thể.”
“Nhưng nếu các người đánh đuổi bọn họ, đồng thời cũng sẽ khiến mình bị bại lộ, đến lúc đó sẽ có hàng ngàn hàng vạn cảnh sát biển đổ xô đến chỗ các người, anh cảm thấy anh đánh được không?”
Một đám cướp biển nhỏ mà lại dám ngông cuồng đối nghịch với quân đội của cả nước Z, đúng là không biết sống chết!
Chương 1515.3NGOÀI ĐẢO XẢY RA CHUYỆN – XỬ LÝ CÔ TA
“Vậy làm thế nào bây giờ, không thể đánh, cũng không thể ngày ngày nhìn bọn chúng lục soát vùng biển xung quanh, sau đó đánh chiếm dần đến nơi này được đúng không? Đến lúc đó sẽ hoàn toàn xong đời! Tôi, cậu, còn cả các anh em của cậu cùng với kho vũ khí đạn dược nữa, đừng hòng ai thoát được.”
Hoắc Hoành day trán, “Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách, tạm thời các anh đừng có hành động gì, tránh gây chú ý.”
“Nhưng mà…”
Phó lão đại rõ ràng vẫn không hài lòng với quyết định của anh, nhưng không đợi hắn nói xong, Hoắc Hoành đã cắt ngang: “Còn nữa, anh đừng tưởng là tôi không biết anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước bị binh lính tập kích bất ngờ hang ổ, muốn mượn chuyện lần này để hạ nhuệ khí của bọn họ. Nhưng kho vũ khí đạn dược không đơn giản như anh cướp thuyền, nếu như bị lộ ra, chúng ta đều phải chết, không ai trốn thoát được đâu.”
Cái gì mà cái chết của Cao lão đại làm cảnh sát biển chú ý, hắn nghĩ anh ngu à!
Cao lão đại là trùm sò của đám cướp biển, đã được xếp vào trong danh sách đen của cảnh sát biển rồi. Cái chết của hắn có lẽ sẽ khiến cảnh sát biển chú trọng, nhưng tuyệt đối sẽ không dẫn cảnh sát biển tới nơi đó.
Trừ khi là bọn chúng không nghe theo lời cảnh báo của anh, mượn ưu thế môi trường để báo thủ rửa hận, chủ động xung đột với cảnh sát biển mà thôi.
Phó lão đại bị vạch trần tâm tư, trong lòng hơi khó chịu, nhưng lại nghe thấy anh lạnh giọng cảnh cáo, không biết làm sao, chỉ có thể đáp, “Được, vậy tôi đợi điện thoại của cậu. Có điều, đám cảnh sát biển kia thật sự đã bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh khu vực của chúng ta rồi, tốt nhất cậu mau nghĩ cách đi.”
Sau khi nói xong, hắn cúp điện thoại.
Hoắc Hoành để điện thoại lên trên bàn, mệt mỏi dựa vào ghế.
Khó khăn lắm kho vũ khí đạn dược mới sắp xây xong, bây giờ lại xảy ra chuyện này, làm khó cho anh.
Xem ra không thể giữ lại những tên cướp biển này nữa.
Vốn dĩ muốn để bọn chúng yểm trợ cho Hoắc thị, nhưng bây giờ bọn chúng phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, thậm chí còn động đến cả cảnh sát biển, khiến anh rơi vào cảnh khó cả đôi đường.
Đến khi kho vũ khí đạn dược xây xong, tìm một thời gian tiêu diệt sạch sẽ hết đám cướp biển này, sau đó lại phái người của Hoắc thị đến đó đóng giữ thì tốt hơn.
Cốc cốc cốc…
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của anh.
Hoắc Hoành lấy lại tinh thần, nói, “Mời vào.”
Thư ký ngoài đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Hoắc tổng, vừa rồi chủ tịch gọi điện thoại tới, nói là đợi anh ở phòng làm việc của chủ tịch.”
Qua một tháng, cuối cùng ông ta cũng đến rồi.
Hoắc Hoành thầm cười lạnh, sau đó đáp: “Được, tôi biết rồi. Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Thư ký đáp một tiếng, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Hoắc Hoành tựa vào ghế, cau mày, nhìn có vẻ rất mệt mỏi.
Trước kia vào những lúc thế này, Nhiếp Nhiên thấy anh như vậy đều sẽ chủ động rót một ly trà hoặc cà phê cho anh.
Bây giờ cô không có ở bên cạnh mình một tháng rồi, cũng không biết ở công ty vệ sĩ cô sống như thế nào.
Chuyện ngoài đảo, chuyện của Nhiếp Nhiên, chuyện nào anh cũng phải xử lý ổn thỏa mới được.
Anh đã không còn thời gian để mệt nữa rồi.
Hoắc Hoành day trán, hít một hơi thật sâu, sau đó đứng lên, mặc Âu phục đi thẳng đến phòng làm việc của Hoắc Khải Lãng.
Chương 1515.4NGOÀI ĐẢO XẢY RA CHUYỆN – XỬ LÝ CÔ TA
Đến nơi, anh gõ cửa, cửa lập tức được mở ra.
Chú Trần đứng trước cửa, cúi người chào: “Nhị thiếu.”
Hoắc Hoành gật đầu rồi đi thẳng vào trong phòng làm việc.
Hoắc Khải Lãng đã ngồi yên lặng ở trước bàn làm việc từ lâu rồi.
“Ba đến công ty tìm con, là có chuyện gì muốn giao cho con sao?” Hoắc Hoành ngồi xuống đối diện ông ta, hỏi.
Hoắc Khải Lãng không trả lời câu hỏi mà nhìn cánh tay anh, hỏi ngược lại: “Vết thương trên tay con đã đỡ hơn chưa?”
Hoắc Hoành tùy ý cử động cánh tay, đáp: “Trầy da chút thôi, không có gì đáng ngại cả.”
“Ừ. Mấy ngày nay Diệp Nhiễm đều ở trong công ty, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Hoắc Hoành cười khẽ, “Ba tìm người giám thị cô ấy 24/24 giờ, ba phải rõ ràng hơn con mới đúng.”
Hoắc Khải Lãng không phản bác, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị, “Ba quyết định, không giữ cô ta lại.”
Hoắc Hoành khẽ cau mày, “Tại sao? Chẳng lẽ ba tra được chỗ nào khả nghi của cô ấy rồi à?”
Không thể nào, rõ ràng anh đã xử lý thân phận của Nhiếp Nhiên không chút sơ hở rồi mà.
Hoắc Khải Lãng lắc đầu, “Cô ta không có điểm nào khả nghi, nhưng ba cảm thấy vẫn không thể giữ cô ta lại, cho nên xử lý cô ta đi.”
“Lý do là gì?”
Thật ra Hoắc Hoành biết mình hỏi như vậy sẽ chỉ khiến Hoắc Khải Lãng phát hiện mình thật sự quan tâm đến Nhiếp Nhiên.
Với anh, điểm yếu là thứ không thể tồn tại.
Quả nhiên, Hoắc Khải Lãng nghe anh nói xong liền quắc mắt lên, “Con nên biết chúng ta làm cái gì, không thể tồn tại bất kì một sai lầm nào, cho nên ba không muốn có bất cứ nhân vật khả nghi nào ở Hoắc thị.”
Trong lòng Hoắc Hoành chùng xuống.
Xem ra anh không đoán sai.
Hoắc Khải Lãng thật sự không định bỏ qua cho Nhiếp Nhiên.
Lần đó sau khi anh bị thương vào bệnh viện, lúc Nhiếp Nhiên nói cô không được Hoắc Khải Lãng tin tưởng, sẽ bị gạt ra ngoài, vẻ mặt anh thoáng qua một chút mất tự nhiên.
Bởi vì anh biết, Hoắc Khải Lãng sẽ không hành động nhẹ nhàng như vậy. Ông ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng anh không có cách nào nói thật với cô, anh không muốn để cô lo lắng, cũng nghĩ có lẽ Hoắc Khải Lãng sẽ thay đổi suy nghĩ.
Nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng gì.
“Ba biết quan hệ của con và cô ta không bình thường, nếu như con không thể ra tay, ba có thể để chú Trần làm.” Hoắc Khải Lãng thấy vẻ mặt Hoắc Hoành do dự và nặng nề, vì thế “quan tâm” hỏi.
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, trên khóe miệng là ý cười nhẹ, “Không bình thường? Ba nói gì sao con lại không hiểu thế.”
“Không hiểu à? Con người thường làm ra lựa chọn chân thật nhất vào lúc vô ý thức. Ngày đó con liều chết cũng phải tiến lên cứu cô ta, hành động này chắc không phải là giả chứ?”
Hoắc Hoành than thầm trong lòng, vẫn không thể nào giấu giếm được.
Lần này nhất định phải xử lý Nhiếp Nhiên rồi.
Hoắc Hoành tựa lưng vào ghế, vắt tréo chân vào nhau, cười thoải mái, “Con chỉ cảm thấy hợp tác nhiều năm như vậy, con dao này dùng thuận tay rồi, không muốn vì hiểu lầm mà vứt bỏ thôi.”
“Con dao dùng nhiều năm như vậy cũng cùn rồi, đổi cái mới nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn.”
“Con biết rồi, chuyện này con sẽ xem rồi làm.”
“Vậy thì tốt.”
Hình như Hoắc Khải Lãng rất hài lòng với câu trả lời của anh, ông ta lại nói với anh mấy câu liên quan tới chuyện của công ty, sau đó bảo anh về phòng làm việc.
Trước khi anh đi, Hoắc Khải Lãng lại trầm giọng nhắc nhở một lần nữa, “A Hoành, không dễ gì con mới chịu đựng được đến ngày hôm nay, ba cũng đang bắt đầu giao dần công ty cho con, con đừng để ba thất vọng.”
Lời nói ý tứ của ông ta truyền vào tai Hoắc Hoành, anh đang xoay cửa thì khựng lại. Thời tiết đã là cuối xuân đầu hè rồi, vậy mà nắm cửa kim loại trong tay lại khiến trái tim anh lạnh đến phát run.
Anh siết chặt tay cầm nắm cửa hơn.
Qua một lúc, anh mới xoay người lại, dường như mọi cảm xúc nơi đáy mắt đã bị chôn sâu, anh trịnh trọng nói: “Ba, ba yên tâm, con tuyệt đối sẽ không khiến ba thất vọng.”
Anh hứa như vậy, Hoắc Khải Lãng mới gật đầu để anh đi.
Chương 1515.5NGOÀI ĐẢO XẢY RA CHUYỆN – XỬ LÝ CÔ TA
Hoắc Hoành vừa đi, chú Trần đã vội vàng tiến lên, “Đại ca, sao anh có thể để cho Nhị thiếu xử lý chuyện này được? Rõ ràng Nhị thiếu và Diệp Nhiễm có quan hệ không bình thường, ngộ nhỡ cậu ấy âm thầm thả người đi thì làm thế nào!”
Hoắc Khải Lãng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng làm việc đã đóng lại, dửng dưng nói: “Nghe ý của cậu thì để cậu làm sẽ tốt hơn, đúng không?”
“Em chỉ cảm thấy để em làm thì có thể khiến đại ca yên tâm hơn. Giống như đại ca nói, chúng ta đi con đường này, nửa điểm sơ suất cũng không thể có, bất cứ nhân vật khả nghi nào cũng phải xử lý sạch sẽ mới đúng.”
Hoắc Khải Lãng chậm rãi quay đầu sang nhìn ông ta, “A Trần, cậu đừng tưởng là tôi không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì.”
Chú Trần bị ánh mắt vô cùng uy nghiêm của ông ta làm cho hơi run lên.
“Gần đây Diệp Nhiễm luôn nhúng tay vào công việc của Hoắc thị đúng không, nghe nói ngay cả chuyện của cậu, cô ta cũng ba lần bốn lượt tham gia.”
Chú Trần vội vàng nói: “Em… em không phải là vì cái này. Em chỉ sợ Diệp Nhiễm sẽ gây tai họa cho Nhị thiếu. Nhị thiếu còn trẻ, từ trước đến nay lại không qua lại với con gái, cô gái kia rất không bình thường, em thật sự sợ…”
Ông ta dùng lời hồi đó nói với Nhiếp Nhiên nói với Hoắc Khải Lãng một lần nữa, đáng tiếc Hoắc Khải Lãng đã quen ông ta nhiều năm, làm sao có thể dễ dàng bị lời ông ta lừa được, “Vậy sao? Ở trong cái nghề này được người khác gọi là ‘chú Trần’ nhiều năm như vậy, bây giờ bị người mới thay thế, trong lòng cậu không có một chút cảm giác nào à?”
Lúc này, sắc mặt chú Trần đã hoàn toàn thay đổi.
Thấy ông ta im lặng, Hoắc Khải Lãng lại nói tiếp: “A Trần, đừng lừa mình dối người nữa, người khác không hiểu cậu, chẳng lẽ tôi còn không hiểu à? Cậu ghét nhất bị thay đổi, cho nên mới tình nguyện hầu hạ tôi suốt.”
“Đại ca, em thề em chưa bao giờ hai lòng với anh.” Chú Trần bị ông ta vạch trần như vậy, vội thể hiện tấm lòng, “Em chỉ cảm thấy, Nhị thiếu còn trẻ, có một số chuyện không thể nắm chắc được, cho nên em mới…”
Hoắc Khải Lãng cười, đứng lên vỗ vai ông ta, “Đương nhiên tôi biết cậu không hai lòng. Nhiều năm như vậy, cậu cùng tôi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nơi mưa bom bão đạn bao nhiêu lần, cùng nhau thành lập ra Hoắc thị. Theo lý mà nói, Hoắc thị này cũng có một nửa của cậu, cho dù cậu quản lý, cũng là chuyện đương nhiên.”
“Không không không, Hoắc thị là do đại ca gây dựng, em chỉ lăn lộn kiếm cơm thôi. Nếu không phải đại ca không chê em, làm sao em sẽ có ngày hôm nay!”
“Cái gì mà chê với không chê, năm đó hai chúng ta đều khố rách áo ôm, là cậu không chê tôi nghèo đi theo tôi mới đúng.” Nói tới những ngày tháng gió tanh mưa máu thời trẻ đó, Hoắc Khải Lãng đứng ở cạnh cửa sổ sát trần nhìn dòng xe cộ nhỏ như con kiến bên dưới tòa cao ốc, cảm thán một câu, “Tuổi trẻ thật đẹp.”
Chú Trần không hiểu tại sao hôm nay đại ca nhà mình lại nói những lời đó, không nhịn được hỏi, “Nhưng mà đại ca, anh thật sự yên tâm để cho Nhị thiếu tự xử lý à?”
Hoắc Khải Lãng quay sang nhìn ông ta, “Có cái gì mà không yên tâm? Nếu tôi để cậu can dự vào, nói không chừng còn phản tác dụng, khiến nó không nỡ. Nhưng nếu để cho nó tự quyết định… thì giống như nó nói đấy, con trai tôi sẽ không bị tình cảm làm lu mờ đầu óc. Công ty, phụ nữ, cái nào quan trọng nó rất rõ ràng.”
“Nhưng mà…”
Chú Trần vẫn muốn nói tiếp, nhưng bị Hoắc Khải Lãng cắt lời, “Đơn giản mà nói, cho dù nó thật sự muốn mạo hiểm giữ cô ta lại, vậy thì phải xem rốt cuộc nó có năng lực đó hay không.”
A Hoành tuyệt đối không thể nào vứt bỏ công ty.
Anh trải qua nhiều lần sống chết như vậy, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chấp niệm đối với Hoắc thị đã sâu tận xương tủy, tuyệt đối sẽ không dễ bị loại bỏ.
Cho nên, nếu như A Hoành thật sự muốn cả công ty và phụ nữ, vậy cũng có nghĩa là ngày nào anh cũng phải chịu đựng áp lực tự mình chuốc lấy.
Áp lực đó lâu ngày sẽ hành hạ tinh thần anh.
Đến cuối cùng không cần ông ta ra tay, A Hoành cũng sẽ tự tay chấm dứt sự đau khổ và hành hạ này.
Cho nên ông ta không lo lắng lựa chọn cuối cùng của A Hoành.
Bởi vì cho dù anh chọn như thế nào, cô gái kia đều không thể sống được.
“À đúng rồi, có thể hủy bỏ giám thị cô ta, tránh cho A Hoành cho rằng tôi không tin nó.” Dặn dò xong, ông ta đi ra khỏi phòng làm việc.
“Vâng, em lập tức đi gọi điện thoại.” Chú Trần đi theo phía sau thấy vẻ mặt Hoắc Khải Lãng chắc chắn như vậy, trong lòng thoáng âu sầu.
Diệp Nhiễm có thể ở bên cạnh Nhị thiếu nhiều năm như vậy, nhất định là có thủ đoạn, đến lúc đó ngộ nhỡ Nhị thiếu nhất thời hồ đồ thì phải làm thế nào.
Chương 1515.6NGOÀI ĐẢO XẢY RA CHUYỆN – XỬ LÝ CÔ TA
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Hoắc Khải Lãng, Hoắc Hoành mang vẻ mặt nghiêm túc trở lại văn phòng của mình.
Anh cứ ngồi trầm ngâm trong phòng cho đến khi mặt trời lặn xuống, màn đêm ập tới, giống như hóa đá.
Trong đầu anh không ngừng lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Hoắc Khải Lãng trước khi ông ta để anh rời đi.
Đúng vậy, không dễ gì anh mới chịu đựng được đến ngày hôm nay, cuối cùng Hoắc Khải Lãng cũng giao toàn bộ công ty cho anh rồi, anh không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn được, nếu không tất cả sẽ thành công dã tràng.
Kho vũ khí đạn dược ở ngoài đảo và công ty không thể có chuyện gì, Nhiếp Nhiên…
Hoắc Hoành khẽ nhíu mày lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây.
Cuối cùng, anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, sau đó nói với đối phương: “Em đã ngủ chưa? Anh muốn đến tìm em.”
Bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói quen thuộc, “Em chưa, em vừa mới ăn xong, định đi huấn luyện thể năng.”
“Vậy anh qua đó ngay, em ở ký túc xá đợi anh.”
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Anh cầm chặt điện thoại, cặp kính gọng vàng lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
Sau đó anh đi nhanh xuống tầng, phóng như bay đến công ty vệ sĩ.
Đến nơi, anh đi về phía ký túc xá của Nhiếp Nhiên.
Trên đường đi, những vệ sĩ mới vừa huấn luyện đêm trở về, nhìn thấy Hoắc Hoành đều lập tức ngẩn ra.
“Tôi không nhìn lầm chứ, là Hoắc tổng à?” Một người trong đó hoàn hồn lại đầu tiên, trợn to mắt chỉ Hoắc Hoành đã biến mất ở chỗ rẽ, hỏi. Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Một người khác cũng vội vàng nói: “Nếu anh nhìn lầm thì tức là tôi cũng nhìn lầm.”
“Trời đất, Hoắc tổng đúng là gấp quá rồi, mới một tháng mà đã không thể nhịn như vậy à?”
“Xem ra tầng trên của chúng ta tối nay ầm ĩ rồi, đáng thương cho đám độc thân chúng ta.”
Đám người dưới tầng cười đùa vui vẻ, mà Nhiếp Nhiên ở trên tầng khi nhìn thấy Hoắc Hoành tới vội vàng như vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hỏi: “Hình như Hoắc Khải Lãng hủy bỏ giám thị em rồi. Sao thế, chuyện kết thúc rồi à?”
Lúc đóng cửa, Hoắc Hoành cố gắng bình ổn lại tâm trạng, sau đó nói: “Dĩ nhiên rồi, anh ra tay, có chuyện gì không thể thành công sao?”
Nhiếp Nhiên không nghi ngờ anh, “Vậy khoảng thời gian này em cứ ở lại công ty thì hơn, tránh cho nhúng tay quá nhanh, lại khiến Hoắc Khải Lãng chú ý.”
Nhưng Hoắc Hoành lại nói: “Không cần đâu, anh có chuyện quan trọng hơn muốn em làm.”
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, “Chuyện gì thế?”
“Anh muốn đưa em ra ngoài đảo.”
“Tại sao đột nhiên anh lại có quyết định này? Là bởi vì Hoắc Khải Lãng à? Hay là Cửu Miêu…”
Hoắc Hoành lắc đầu, “Không liên quan đến Cửu Miêu.”
Không liên quan đến Cửu Miêu?
Vậy thì là vì Hoắc Khải Lãng rồi.
“Có phải là chuyện này xảy ra vấn đề gì không?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày hỏi.
“Không phải, em đừng nghĩ nhiều. Là Phó lão đại truyền tin đến, nói thi thể của Cao lão đại được du thuyền vớt lên, lúc đó có quá nhiều người thấy, ảnh hưởng rất lớn, cho nên bên hải quân và cảnh sát biển tăng cường tuần tra xung quanh hòn đảo, anh muốn đưa em qua đó, lúc cần thiết thì đánh lui bọn họ.”
“Đánh lui? Chuyện này anh hoàn toàn có thể gọi điện thoại cho thầy anh.”
Lúc nói đến chữ “thầy”, cô cố ý nói nhẹ đi rất nhiều.
“Chuyện này dĩ nhiên anh sẽ làm rồi, nhưng em cũng biết hai bên phải thương lượng nữa, thời gian quả thật quá dài, anh sợ bên kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, một khi bị lộ ra thì anh phải làm lại từ đầu. Anh hy vọng em có thể dẫn một nhóm người qua đó ngăn chặn giúp anh.”
Nhiếp Nhiên bất ngờ: “Anh bảo em giết chết đám cảnh sát biển kia à?”
Bọn họ là nằm vùng, nếu như giết những chiến hữu kia thì không hay lắm.
Hơn nữa chắc chắn sau khi trở về sẽ không bị cảnh cáo xử phạt à?
Hoắc Hoành thấy cô kinh ngạc thì khẽ mỉm cười nói: “Dĩ nhiên không phải rồi, anh hy vọng em có thể nghĩ cách vòng vo với bọn họ. Vùng biển bên đó rất lớn, em cố gắng làm phân tán sự chú ý của bọn họ, sau đó chờ tin tức của anh.”
Hóa ra là như vậy…
Cô còn tưởng thật sự phải giết chết toàn bộ đám cảnh sát biển này giống như lần trước giết cướp biển.
Hoắc Hoành tiếp tục nói: “Còn nữa, anh hy vọng em có thể nhân khoảng thời gian này thăm dò toàn bộ địa hình bên đó cùng với kết cấu bên trong kho vũ khí đạn dược.”
“Thăm dò toàn bộ á?”
“Đúng, em phải thăm dò mọi ngóc ngách trong đó.”
“Nhưng không phải là anh đã bảo kiến trúc sư thiết kế à? Tại sao còn cần em thăm dò?”
“Không phải, kiến trúc sư đó là người của Hoắc Khải Lãng. Khi đó anh từng muốn tìm hiểu kết cấu bên trong, nhưng hắn chỉ chịu nói kết cấu bên ngoài cho anh. Anh nghĩ nhất định Hoắc Khải Lãng vẫn chưa xuất hết thủ đoạn đâu, cho nên anh hy vọng em có thể nhân lúc ra vào thăm dò nơi đó giúp anh.”
Liên quan đến nhiệm vụ, Nhiếp Nhiên đồng ý ngay, “Được, em biết rồi. Anh định lúc nào để em xuất phát?”
“Càng nhanh càng tốt, bên kia gấp lắm rồi.” Giọng Hoắc Hoành cấp thiết, hiển nhiên chuyện này vô cùng khẩn cấp.
Nhiếp Nhiên chưa từng thấy Hoắc Hoành có vẻ mặt như vậy, cho là chuyện này thật sự rất cấp bách, cũng không nói thêm gì nữa, hỏi thẳng, “Em phải dẫn theo bao nhiêu người?”
“Ba mươi người, bọn họ đều là thân tín bên cạnh anh và Hoắc Khải Lãng, ít nhất ở phương diện vũ khí đạn dược và đánh đuổi cảnh sát biển là em có thể hoàn toàn tin tưởng.”
Vẻ mặt Hoắc Hoành nặng nề, nắm lấy tay cô, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Lần này đi, em nhất định phải cẩn thận. Bây giờ anh giao hết chuyện bên đó cho em! Nhất định không được để cho cảnh sát biển phát hiện ra sự tồn tại của hòn đảo đó, càng không thể để cho bọn họ lên đảo!”
Nhiếp Nhiên gật đầu tỏ ý đã biết, “Vâng, em biết rồi, anh yên tâm, chuyện bên kia em nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho anh.”