Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân Huỳnh Hạ Full

Chương 424

Các bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân – Chương 424 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 423VỪA ĂN CẮP VỪA LA LÀNG – BỊ BẪY MỘT VỐ (4)
Trong toa tàu lại rơi vào im lặng.

Uông Tư Minh nhìn Nhiếp Nhiên từ nãy đến giờ luôn bình tĩnh, còn mấy người bọn họ lại nhếch nhác.

Anh ta luôn cho rằng Nhiếp Nhiên có thể vào đội dự bị chắc là do Nhiếp Thành Thắng nhúng tay vào, cho nên không hề coi trọng cô. Nhưng vừa rồi nhìn con dao kia bay ra ngoài, phải can đảm thế nào mới có thể làm được như vậy? Ánh mắt anh ta nhìn về phía Nhiếp Nhiên có sự thay đổi kỳ lạ.

“Cô là ai thế, thân thủ không tệ, hình như là người luyện võ.” Nghiêm Hoài Vũ vốn bị thủ đoạn tàn nhẫn vừa rồi của cô làm kinh sợ, bây giờ lại vì con dao này mà càng thêm tò mò về cô gái nhìn như chưa đến tuổi trưởng thành này.

“Nếu như các anh thật sự bị lưu ban, vậy chắc chúng ta là học viên cùng một lớp huấn luyện, tôi là Nhiếp Nhiên.” Cô thu hồi ánh mắt khỏi gã đàn ông đầu trọc, nhân tiện cũng thu lại vẻ u ám trên người mình.

“Cô là tân binh? Không thể nào! Tân binh đã sớm vào đơn vị huấn luyện từ hơn một tháng trước rồi.” Nghiêm Hoài Vũ chưa bao giờ nghe tân binh có thể đến đơn vị báo cáo muộn hơn một tháng. Huống hồ còn là đơn vị ưu tú như đơn vị dự bị. Không phải cô gái này đang lừa người đấy chứ?

“Tôi chưa từng thấy tên cô trong danh sách tân binh.” Kiều Duy đã xem qua danh sách, nhưng anh ta không nhìn thấy tên Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên gật đầu: “Ừm, tôi là ngoại lệ.”

“Ngoại lệ? Lần đầu tiên tôi nghe thấy trong đội dự bị có hai chữ ‘ngoại lệ’ đấy. Nói thật đi, có phải nhà cô có bối cảnh gì đặc biệt lớn không, lớn đến nỗi có thể khiến cô được ngoại lệ một lần?” Nghiêm Hoài Vũ rất tò mò dịch lại gần hỏi.

Nhiếp Nhiên cười, “Không có.”

Bối cảnh gia đình? Mặc dù với năng lực của Nhiếp Thành Thắng thì có thể miễn cưỡng đưa mình vào, nếu như là Nhiếp Dập có lẽ ông ta sẽ làm như vậy, nhưng vì mình?

Ha, không thể nào!

“Vậy tại sao đơn vị dự bị phải ngoại lệ với cô?” Kiều Duy dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Nhiếp Nhiên. Anh ta cảm thấy cô gái tên Nhiếp Nhiên này hình như không đơn giản.

Nhiếp Nhiên mỉm cười nói: “Thật ra tôi cũng muốn biết vấn đề này.”

Cho dù có huy chương chiến công có thể khiến đơn vị dự bị tiếp nhận, nhưng sau khi đã biểu đạt rõ ràng là không muốn vào mà vẫn khăng khăng bắt cô vào.

“Có lẽ đợi tôi vào rồi thì toàn bộ chân tướng sẽ sáng tỏ thôi.” Nhiếp Nhiên lẩm bẩm, cụp mắt xuống.

Mấy người kia nghe thấy cô nói thế, không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.

Tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn hơn, trời đất trắng xóa.

Tàu hỏa chậm rãi tiếp tục chạy trên đường ray.

Nhiếp Nhiên tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, còn mấy người Nghiêm Hoài Vũ thì ngồi nói chuyện chơi trò chơi giết thời gian.

Vài tiếng sau, khi sắc trời ngoài cửa sổ đã dần dần tối lại, tiếng còi tàu hỏa cuối cùng vang lên, đoàn tàu dừng bánh.

“Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng có thể xuống rồi, ở trong này chán chết!” Nghiêm Hoài Vũ vươn vai.

“Vậy tên này làm thế nào?” Kiều Duy chỉ gã đàn ông đầu trọc vẫn ngồi xổm dưới đất.

“Đến nơi rồi, còn để ý đến gã làm gì, mau đi thôi!” Nghiêm Hoài Vũ vừa nói vừa đi ra ngoài.

“Bây giờ ngoài cửa toa toàn là đàn em của tên này, anh không đưa gã theo thì không đi được đâu.” Nhiếp Nhiên đi đến bên cạnh gã đàn ông đầu trọc, nhẹ nhàng rút con dao quân dụng trên cửa ra.

Chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại dọa cho gã đàn ông đầu trọc kia theo bản năng run lên.

“Mã Tường, dẫn gã đi.” Nghiêm Hoài Vũ bảo Mã Tường trói tay gã đàn ông đầu trọc ra sau, sau đó dùng quần áo phủ lên dẫn ra ngoài.

Cửa toa mở ra, đám đàn em ban nãy đứng bày trận đợi ở cửa.

Đám người đông nghịt vây lấy cửa khiến mấy người Nghiêm Hoài Vũ không tự chủ được mà căng thẳng, càng giữ chặt gã đàn ông đầu trọc hơn.

“Để chúng tôi xuống tàu.” Nhiếp Nhiên nói.

“Thả đại ca của chúng tao ra!”

“Hình như các anh nhầm rồi, tôi không thương lượng với các anh, mà là ra lệnh cho các anh.”

Bởi vì ở cửa tàu nên hành khách qua lại tương đối nhiều, Nhiếp Nhiên không dám làm quá lộ liễu, chỉ chỉnh lại quần áo, thuận thế để lộ con dao bên hông trước mặt gã đàn ông đầu trọc và đám đàn em kia.

Gã đàn ông đầu trọc vội vàng nói: “Cho bọn nó xuống, cho bọn nó xuống!”

Đám người kia không cam tâm tránh ra thành một con đường cho bọn họ xuống tàu. Nhìn ánh mắt tức giận của đám người hai bên, Nhiếp Nhiên vô cùng bình tĩnh.

“Tiếp theo nên làm thế nào, có thể thả người rồi chứ?” Nghiêm Hoài Vũ nhìn đám đàn em sau lưng rối rít xuống tàu, hỏi Nhiếp Nhiên.

“Không được, phải đưa đến đồn cảnh sát.”

“Tùy các anh, tôi không có hứng, đi trước đây.” Nhiếp Nhiên dửng dưng nói, sau đó đi đến lối ra.
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Uông Tư Minh cau mày, đi nhanh đến trước mặt cô, hỏi: “Cô biết đường à?”

“Tôi có mồm, có thể hỏi.”

Nhiếp Nhiên vòng qua anh ta rồi tiếp tục đi về phía cổng ra.

“Này, anh làm gì thế hả!” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu giận dữ của Nghiêm Hoài Vũ.

Nhiếp Nhiên quay đầu lại, thấy gã đàn ông đầu trọc dùng cơ thể xô Mã Tường ra, sau đó nhào tới trước mặt một nhân viên an ninh của trạm tàu hỏa vừa đi qua, hô to: “Cảnh sát cứu mạng! Cô gái kia gọi người muốn bắt cóc tôi!”

Nhiếp Nhiên híp mắt lại, đây là vừa ăn cắp vừa la làng à?

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có một bàn tay túm lấy mình.

Bình Luận (0)
Comment