Các bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân – Chương 567 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 566NHIẾP NHIÊN DÙNG HẾT TOÀN LỰC – NHỊ THIẾU BẢO VỆ (5)
“Nếu đã không phải thì mau đánh gục cô ta đi, rồi cậu sẽ thành anh hùng, Trần Duyệt cũng sẽ có cái nhìn khác về cậu. Phải biết rằng, xưa nay chỉ có anh hùng mới xứng với mỹ nhân.” Trương Nhất Ngải không ngừng giảng giải cho anh ta.
Quý Thế Cương đã bị kích động đến mức hồ đồ choáng váng, u mê đầu óc gật đầu: “Được!”
Nghĩ tới việc mình có thể ôm ấp nữ thần mà mình yêu thầm đã lâu vào lòng, đừng nói là đánh người mới tới của lớp 6, cho dù có phải đánh với An Viễn Đạo, anh ta cũng dư sức!
Trương Nhất Ngải thấy thế mới nở nụ cười.
Hừ! Nhiếp Nhiên, không phải mày muốn làm ầm ĩ lên sao, để tao cho mày biết mặt!
Quý Thế Cương lập tức bước ra khỏi đám người, quát lên với Nhiếp Nhiên đang định rời đi, “Tôi muốn đấu với cô!”
Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy người vừa lên tiếng có chiều cao 1m9, cao to lực lưỡng, lại nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của Nhiếp Nhiên thì người của lớp 6 lập tức cảm thấy không công bằng.
Thế này có khác nào bắt nạt người ta!
Lớp 1 trở nên bỉ ổi như thế từ lúc nào vậy?
Ngay cả Hoắc Hoành đứng ở một bên quan sát tình hình cũng hơi nhíu mày.
Cô ấy đánh với Trần Duyệt, đương nhiên anh sẽ không lo lắng. Nhưng đánh với một người cao to lực lưỡng thế này, anh lại thấy đau xót cho cái tay bị thương kia của cô, hình như tối qua cô còn chưa bôi thuốc.
Vừa rồi đánh với Trần Duyệt đã phải ráng sức như vậy rồi, chắc chắn là tay sẽ càng bị thương nặng hơn, giờ mà đánh với loại đàn ông da dày thịt béo thế kia thì tay cũng coi như phế luôn.
Anh đang định nhắc dừng lại thì nghe thấy Nhiếp Nhiên lạnh nhạt trả lời người kia: “Đáng tiếc, tôi không muốn đánh với cậu.”
“Sao hả, hèn thế? Chẳng phải vừa rồi còn mạnh mẽ lắm sao!” Quý Thế Cương cố ý khiêu khích.
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Nhiếp Nhiên không chỉ không bị khích tướng mà còn thoải mái thừa nhận, “Đúng thế, tôi hèn.”
Nhưng trong lòng lại âm thầm oán thán, cô đã báo thù được rồi, ai ăn no rửng mỡ đi đánh nhau nữa làm gì, quá lãng phí thể lực.
Câu trả lời thẳng thắn đó lại làm cho Quý Thế Cương nghẹn họng.
Không đánh nhau thì làm sao mà giành được trái tim nữ thần bây giờ?
Quý Thế Cương bồn chồn đến mức vò đầu bứt tai, sau đó bất chấp đúng sai nói: “… Hèn cũng phải đánh! Xem chiêu!”
Ngay sau đó, anh ta lập tức vọt về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thấy bước chân như lướt gió của anh ta, phía dưới trầm ổn mà có lực, cô khẽ cau mày, không ngừng lùi về sau, hơn nữa còn hét lên, “Sĩ quan huấn luyện An, em đã nhận thua rồi, người của lớp 1 bên thầy lại không tha cho em, cái này mới là trả thù cá nhân đấy!”
An Viễn Đạo thấy nắm đấm của Quý Thế Cương vung về phía Nhiếp Nhiên thì lập tức nóng nảy, cú đấm này mà giáng xuống thì không gục mới lạ đấy.
Anh ta giận dữ quát lên: “Quý Thế Cương, cậu dừng lại cho tôi! Có nghe không hả?”
“Không được, em không thể không đánh đứa con gái xấu xa này, dám đánh người của lớp chúng ta như thế, đúng là khinh thường lớp 1!” Quý Thế Cương vẫn không quan tâm, lao về phía trước.
Nhiếp Nhiên lùi về sau, nhưng nắm đấm kia càng lúc càng áp sát, cô còn cảm nhận được cả những luồng gió mạnh mẽ đập thẳng vào mặt.
Cô đã không còn đường lùi nữa rồi.